Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Lúc trước tôi bận, kêu người tiếp tân đưa cậu đến văn phòng chờ tôi.
Ai biết cậu bị bệnh, té xỉu ở bên trong, vừa lúc cậu lấy nước, bị phỏng cánh tay.
Sau đó, tôi trở về phát hiện ra liền đưa cậu đến đây.
Lúc sau cậu đã ngủ rất lâu, nhưng cùng lắm hiện tại không có việc gì."
"Không có việc gì?
"Ừ, không có việc gì.
Chẳng qua cậu gặp ác mộng rất lâu, cậu còn nhớ rõ không?"
"Ác mộng....."
Lâm Lộc ngẩng đầu lên.
Đây là xúc động từ sâu trong nội tâm yết ớt của cậu -- Đúng vậy, từ khi bị người đàn ông này đuổi đi, cậu đã gặp bao nhiêu ác mông? Trong đó cái đáng sợ nhất, còn không phải gian phòng tối kia?
Xâm phạm một lần lại một lần, làm người ta hận không thể lập tức đau đớn đến đi tìm chết, còn có khuất nhục và tuyệt vọng....!
Thân mình Lâm Lộc run lên, đôi tay bưng kín mặt.
Ánh mặt Ninh Trí Viễn đối diện đen tối khó hiểu.
Đột nhiên, hắn cầm chăn lên, đè ở trên người Lâm Lộc, sau đó chính mình cũng đè ép lên.
Cách tấm chăn, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Lộc.
Giọng nói hắn trầm thấp nhu hòa, mang theo mê hoặc nhân tâm khàn khàn.
"Cậu bị sốt, lại bị thương.
Bác sĩ nói lúc trước cậu dùng thuốc cấm khiến cho tinh thần bị tổn thương.
Cậu vẫn luôn gặp ác mộng, còn ở trong mơ kêu đau....Tôi làm như thế nào cũng không có cách làm cậu tỉnh lại.
Nhưng tôi vẫn luôn ở đây chăm sóc cậu."
Chăn bông mềm mại, hô hấp nóng bỏng.
Bốn phía tối đen như mực, nhưng lại có thể cảm giác được có bộ dáng một người ôm bảo vệ mình.
Hơn nữa người đàn ông lại có giọng nói từ tính trầm thấp ấm áp.
Lâm Lộc thật sự thả lỏng một chút.
"Trí Viễn ca...."
"Không phải sợ, cho dù cậu mơ thấy cái gì, đều không phải sự thật.
Cùng lắm là ảo giác mà thôi.
So với tôi chân thật hơn, chẳng lẽ cậu lại muốn tin tưởng ảo giác sao?"
"Em...."
"Tôi nhớ rõ lúc trước, tôi nói cái gì cậu cũng sẽ tin tưởng.
Lâm Lộc, hiện tại cậu không tin tưởng tôi nữa phải không?"
"Sao có thể! Em vẫn luôn rất tin tưởng Trí Viễn ca! Chỉ là, chỉ là em đã bị vứt bỏ...."
"Loại chuyện này, cũng không phải không có đường sống hòa hoãn.
Tôi có thể quăng cậu ra ngoài, đương nhiên cũng có thể nhặt cậu trở về.
Hiện tại tôi muốn nghe thái độ của cậu.
Lâm Lộc, cậu còn tin tưởng tôi sao?"
"Quăng ra ngoài".
"Nhặt về lại".
Nhẹ nhàng linh hoạt, tùy tùy tiện tiện.
Môi trên chạm vào môi dưới, cứ như vậy phát ra.
Nhưng nghe vào tai Lâm Lộc, tựa như hai mũi tên.
Trực tiếp xuyên thủng trái tim cậu, đau đến máu thịt chảy ra.
"Tôi đang hỏi cậu đấy.
Tôi nói, đến tột cùng là cậu có tin tôi hay không?"
Giọng nói Ninh Trí Viễn trầm thấp.
Ép sát từng bước, cường thế vô cùng, cứ như vậy bức Lâm Lộc tới góc chết.
"....Tin."
"Rất tốt."
Cách tấm chăn, Lâm Lộc không thấy được khóe miệng Ninh Trí Viễn dần dần gợi lên.
Người đàn ông đột nhiên cúi người, cách tấm chăn áp lên, nhẹ nhàng hôn môi.
"Rất ngoan.
Cái này đúng rồi."
Lâm Lộc trong chăn, lại không cảm giác nụ hôn đó mang đến ngọt ngào.
Cậu chỉ cảm thấy có thứ gì đó nặng nề đột nhiên đè ở trên người cậu.
Quá nặng.
Đè ép cậu tới không thể động đậy, kề bên hít thở không thông.
.................!
Rất nhanh, Lâm Lộc lại chìm vào hôn mê lần nữa.
Cậu lại không biết, Ninh Trí Viễn đứng ở mép giường, nhìn cậu trầm tư hồi lâu.
Sau đó gọi điện thoại, mời vị bác sĩ chính chữa bệnh cho cậu lần đầu tiên bị tổn thương thần kia đến văn phòng.
"Ninh tổng, ngài tìm tôi?"
Mới gọi qua điện thoại không lâu, đã bị một chiếc siêu xe trực tiếp "Mời" tới văn phòng.
Tuy nói là toàn bộ quá trình đều rất khách khí, nhưng người tên A Hoan mặc một thân áo da đen, bên hông còn lộ ra nửa vỏ dao.
Phía sau là vài người cao to vạm vỡ, vừa nhìn thấy đã biết không phải loại thân thiện gì.
Còn không phải là mấy tháng trước tiếp khám một vị bị bệnh nặng, tại sao lại nhấc lên liên hệ với loại người như thế này, bác sĩ chủ trị có hơi áp lực.
(Truyện chỉ được post duy nhất tại tài khoản wattpad VyLeThuy, còn lại đều là repost.
Thụ tiện một thì mấy reader bên truyenfull tiện mười nhé.
Đọc chỗ chính chủ giùm con đi mấy mụ nội, đọc lậu còn ưa chửi nữa.
Cắn loz á)
Chẳng lẽ là lúc trước điều trị xảy ra vấn đề? Người ta tới hỏi tội? Không được a......!
Lại không nghĩ rằng, hắn mới ngồi xuống, vị Ninh tổng đối diện kia đã đẩy cái vali xách tay lại đây.
A Hoan bước về phía trước một bước, hiểu rõ tình hình mà nhấn một cái nút, nắp vali bật lên lộ ra một rương tiền mặt mới tinh, thiếu chút nữa lòe mù mắt bác sĩ.
"Cảm tạ bác sĩ Lý.
Ít nhiều nhờ ông, Lâm Lộc mới có thể chuyển nguy thành an.
Tạ lễ nho nhỏ, chỉ là chút thành ý."
"Đây đây đây......Cứu trợ người bệnh là việc tôi nên làm mà.
Tạ lễ này cũng quá nhiều, tôi không thể nhận."
"Không có việc gì, chút tiền ấy không tính là gì.
Ngài nhận cũng không sao."
Ninh Trí Viễn cười cười, rút điếu thuốc ra.
A Hoan đóng nắp vali lại kêu "răng rắc" một tiếng, nhét vào trong tay bác sĩ Lý.
Hắn nhúc nhích, chuôi dao bên eo lại hoảng loạng kêu lách cách.
Thấy bác sĩ Lý nuốt nước bọt, ngay cả chối từ cũng không dám lớn tiếng.
"Bác sĩ Lý không cần khách khí, ngài nhận lấy là lẽ thường.
Huống chi, tôi còn có chút chuyện muốn nhờ bác sĩ ngài."
"Ninh tổng ngài ngàn vạn lần đừng có khách khí như vậy, ngài có chuyện mời cứ nói thẳng.
Chỉ cần không ngại luân lý y đức, tôi nhất định tận tâm tận lực phục vụ ngài."
"Ông quả nhiên là vị thầy thuốc tốt.
Chẳng qua......"
Lại cười cười, Ninh Trí Viễn không nói tiếp.
Mà là trực tiếp xoay đề tài.
"Tôi xem hồ sơ bệnh án bên trong nói, loại tình huống như Lâm Lộc, là có khả năng khôi phục lại ký ức từ trước.
Dần dần cũng sẽ phân biệt rõ ảo giác ác mộng với hiện thực là khác nhau, phải không?"
"Thì ra ngài lo lắng cái này."
Còn tưởng rằng muốn cho hắn làm cái gì trái với luân thường đạo lý, hại mạng người khác chứ.
Chỉ là dò hỏi bệnh tình, bác sĩ Lý tức khắc nhẹ nhàng thở ra, lập tức lấy kiến thức chuyên nghiệp vì Ninh Trí Viễn mà giảng giải.
"Theo lý thuyết mà nói, chỉ cần không hề tiếp xúc với loại thuốc này nữa, tác dụng phụ đều sẽ từ từ giảm bớt.
Qua lâu như vậy, Lâm Lộc nên khôi phục ký ức từ sớm.
Nhưng lúc trước tôi nghe ngài nói qua trong điện thoại, cậu ấy chẳng những tiếp tục lẫn lộn giữa ác mộng trong phòng tối và hiện thực, lần này lại còn mất đi ký ức lần nữa?"
"Ừ."
"Như vậy sao......Nói như vậy, chỉ cần không liên tục kích thích cậu ấy, bệnh tình nhất định sẽ thuyên giảm, sau này ảo giác lẫn lộn sẽ dần dần biến mất, ký ức cũng sẽ từ từ khôi phục lại.
Xác thật có điểm kỳ quái.
Chẳng lẽ cậu ấy lại bị đả kích gì lần nữa?"
"Ông đoán không sai, cậu ta đúng là đã chịu kích thích."
"A?"
"Tình huống cụ thể tôi không thể nói.
Để tránh ảnh hưởng phán đoán của ông đối với tôi, làm sau này gặp vấn đề trong chuyện hợp tác."
"Cái gì? Chẳng lẽ là Ninh tổng ngài......"
Trạng thái thê thảm lúc trước của Lâm Lộc khi nhập viện đột nhiên hiện lên trước mắt.
Sau lưng bác sĩ Lý đột nhiên chợt lạnh, hiện lên một tầng mồ hôi.
- - Một người như vậy, có thể xuống tay tàn nhẫn đối với "Người yêu" của mình đến thế! Hơn nữa không phải một lần, đây đã là lần thứ hai! Lâm Lộc dừng ở trong tay hắn, còn có thể có cái gì tốt?
"Ninh tổng, ngài......Đến tột cùng là ngài muốn làm gì? Lâm Lộc đã là tình huống này, tôi kiến nghị đưa đến viện chuyên môn điều dưỡng, rời xa hoàn cảnh cũ, đều phải rời xa bạn bè vốn có! Nói không chừng, sẽ có trợ giúp đối với sự khôi phục của cậu ấy!"
"Như thế nào, ông sợ tôi kích thích đến cậu ta? Đây là khuyên cậu ta rời khỏi tôi?"
Ninh Trí Viễn cười như không cười, lại uy áp mười phần.
Sau lưng bác sĩ Lý chợt lạnh, nhanh chóng lắc đầu.
"Lẽ nào lại thế! Ngài hiểu lầm!"
"Tốt nhất là không phải.
Hai ngày nay đã nghe cậu ta nói quá nhiều chuyện phải rời khỏi tôi, nghe đến ngấy muốn chết.
Nếu là lại nghe được người khác nói như vậy, chỉ sợ tôi sẽ tức giận.
Lại đối với