Hai rương tiền mặt được bày ra, nhìn qua biểu cảm của bác sĩ Lý, giống như bị tạt một cục phân lớn vào mặt.
Hắn tức giận đến mặt mày phát xanh.
"Ninh tổng, có phải ngài hơi quá rồi không?"
"Bác sĩ Lý trước tiên ngài đừng phát hỏa.
Tôi lấy số tiền này ra, cũng không phải vì thu mua ông, càng không phải vì vũ nhục y đức của ông."
Ninh Trí Viễn búng búng khói bụi.
"Mặc kệ ông có đồng ý hay không, đến đâu thì tôi cũng đã biết.
Tôi biết có thể tìm ông để áp ký ức của cậu ta xuống, không cho cậu ta nhớ tới những chuyện không nên nhớ tới này.
Bác sĩ Lý, mấy thứ này ông nói với tôi, lại không có cách nào thu hồi.
Vấn đề còn lại, đơn giản chỉ là tôi tới tìm ai thay tôi làm chuyện này thôi."
Còn ông, xác thật là một vị bác sĩ giỏi.
Y thuật cao, y đức cao, tìm ông làm thay tôi, tôi cũng tương đối yên tâm.
Nhưng nếu là ông không làm, cũng không có ảnh hưởng gì đối với tôi —— Ông nên biết, tập đoàn Ninh thị tôi tài đại khí thô, muốn tìm bao nhiêu bác sĩ cũng có thể tìm được.
* Tài đại khí thô (财大气粗): 1.
Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) | 2.
phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác
Với tôi mà nói cũng không có gì khác nhau.
Nhưng đối với Lâm Lộc, cái này lại khác biệt rất lớn.
Nếu là ông làm, nhất định sẽ suy xét mọi thứ cho Lâm Lộc.
Ông xem, ngay từ đầu ông đã nhìn tôi sợ hãi như vậy, nói vậy là biết trước kia tôi làm gì.
Ông cũng biết, tôi muốn tùy tiện lộng chết bác sĩ khoa thần kinh nào, cũng không tính là chuyện gì lớn.
Nếu ông vẫn muốn lớn tiếng biện luận với tôi, thậm chí muốn bỏ của chạy lấy người.
Nhìn ra được, Lâm Lộc, hoặc là bệnh nhân của ông, xác thật bị ông xếp lên chính an nguy của mình.
Nói thật, tôi còn đánh giá ông rất cao.
Nhưng nếu là bác sĩ......!Ha ha, có thể được tôi đưa ra bảng giá để làm loại chuyện ngày, tuyệt đối sẽ không có.
Ông nói bác sĩ như vậy, y đức có thể cao bao nhiêu chứ? Đến lúc đó, hắn sẽ lấy lòng đưa tôi thành kim chủ có vị trí thứ nhất, an nguy của Lâm Lộc thì lại đặt ở đâu?"
"Ninh tổng, đây là ngài uy hiếp tôi?"
Bác sĩ Lý quả thực rất khó có thể tin.
"Dùng an nguy người yêu của chính ngài, tới uy hiếp tôi? Tôi nói rồi, làm như vậy có tai họa ngầm rất lớn! Nhưng cho dù như vậy, ngài vẫn mặc kệ sống chết của cậu ấy sao?"
"Ông sửa đúng lại một chút.
Lâm Lộc, xác thật là người của tôi, nhưng không phải là người yêu.
Đó cũng chỉ là một mình cậu ta tình nguyện, ông cũng không nên hiểu lầm.
Đương nhiên, nếu cậu ta chỉ là một thứ đồ chơi của tôi, tôi cũng sẽ không mặc cho cậu ta sống chết.
Cho nên tôi mới hy vọng ông hợp tác.
Bác sĩ Lý, tôi chỉ là muốn nhắc nhở ông.
Nếu ông bất hòa hợp tác với tôi, chính là ông tự tay đặt bệnh nhân của mình, giao vào trong tay cái loại bại hoại không có y đức.
Loại bại hoại này, sẽ không quản sống chết của Lâm Lộc.
Cho nên bác sĩ Lý, ông xác định phải vì một cái danh, mặc cho người bệnh rơi vào nguy hiểm cũng không màng sao?"
"Ninh tổng, ngài sao lại có thể....Tại sao lại có thể như vậy!"
Bác sĩ Lý tức giận muốn chết, hai tay nắm chặt, thoạt nhìn rất muốn đánh Ninh Trí Viễn một đánh.
Ninh Trí viễn cũng không để bụng, thong thả ung dưng hút xong điếu thuốc kia, dụi tắt đầu mẩu thuốc lá.
"Thời gian của tôi là có hạn.
Bác sĩ Lý, ngài nói như thế nào?"
"Ninh tổng, ngài một hai phải làm như vậy sao? Đó cũng là một người sống sờ sờ! Cậu ấy có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân, nếu là ngài nắm không chắc, cậu ấy thật sự có khả năng sẽ chết."
"Tôi biết.
Nếu tôi nắm không chắc hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Rất đúng, chẳng qua điều tiên quyết là tôi thật sự không nắm chắc.
Đáng tiếc trên thế giới này, chuyện Ninh Trí Viễn tôi nắm không chắc, trước mắt còn không có gì xảy ra."
Cười nhẹ một tiếng, Ninh Trí Viễn cúi người về phía trước, hai tay đặt ở trên bàn làm việc.
Hắn dùng một tư thái đã tính sẵn trong lòng mở miệng.
"Bác sĩ Lý, Lâm Lộc rất quan trọng đối với tôi.
Mặc kệ ông có tin hay không, những điều tôi nói đều là sự thật.
Tôi sẽ không hại cậu ta.
Làm như vậy, cũng là suy nghĩ cho hạnh phúc sau này của cậu ta.
Cho nên bác sĩ Lý, nhất định tôi phải làm như vậy.
Vậy đến phiên ông trả lời vấn đề của tôi -- là giúp tôi đảm bảo sự an toàn của Lâm Lộc, hay là buông tay mặc kệ, để tôi tùy tiện một bác sĩ khác thay tôi giải quyết chuyện này?"
【Mười phút sau】
Thời điểm bác sĩ Lý ra khỏi văn phòng, đóng cửa kêu ầm một tiếng.
Ninh Trí Viễn lại không để ý chút nào, cười nhẹ một tiếng, tựa lưng vào ghế phía sau.
"Ninh ca, người này đúng là không biết tốt xấu.
Vừa rồi em còn muốn chém hắn."
"Đây là bác sĩ giỏi.
Cậu đối với hắn khách khí một chút."
"Đã biết, Ninh ca.
Chỉ là hắn không biết điều, lại không phải khắp thiên hạ cũng chỉ mình hắn là bác sĩ khoa thần kinh.
Ninh ca, vừa rồi em muốn hỏi.
Mắc gì phải phiền toái thế? Bác sĩ giỏi ở khoa thần kinh rất nhiều.
Sao phải tốn nhiều nước miếng trên người hắn như vậy."
"Lâm Lộc quen thuộc đối với hắn, sẽ càng tín nhiệm hắn.
Tìm những người khác, không giống như vậy."
"Vậy thì có thể kém bao nhiêu chứ."
"Thiếu một chút cũng là kém."
Ninh Trí Viễn cười cười, châm một điếu thuốc.
"Vừa rồi tôi đã nói qua, Lâm Lộc rất quan trọng với tôi.
Tôi phải suy nghĩ về hạnh phúc sau này của cậu ta —— Cậu không cho rằng là tôi nói chơi?"
A Hoan thè lưỡi.
Đương nhiên hắn không dám nói, hắn thật sự cho rằng Ninh Trí Viễn xem Tiểu Lộc như là chuột bạch, tùy tiện vui đùa.
Hắn nhanh chóng đổi qua chuyện khác.
"Vậy....Ninh ca, bước tiếp theo, anh tính làm gì bây giờ?"
"Đương nhiên là nên làm cái nên làm."
Có thâm ý khác mà nheo đôi mắt lại, Ninh Trí Viễn chậm rãi hút xong điếu thuốc kia.
Sau đó hắn lại lấy chân đá đá mấy vali tiền còn lại dưới gầm bàn ra ngoài.
"Mấy thứ này đi đưa cho Tiểu Chu, kêu cậu ta phân cho mọi người thay tôi.
Mấy ngày nay tôi không ra ngoài, các cậu quan sát cục diện giúp tôi, cũng rất vất vả."
"Ninh ca, tại sao lại khách khí như vậy! Bọn em làm việc cho anh không phải là điều đương nhiên sao?"
"Tôi chiếu cố các cậu, cũng là điều đương nhiên.
Cầm đi.
Sau đó lấy video giám sát ở chung cư về đây."
"Vâng, Ninh ca."
Ninh Trí Viễn ngồi trên ghế sofa.
Chuyện thứ nhất hắn làm là đưa Lâm Lộc từ trên giường xuống, nằm tựa ở lồng ngực mình.
Hắn ôm rất chặt, để Lâm Lộc dựa đầu lên bả vai hắn, mái tóc xù xù cọ qua cổ, ngứa.
"Thật ngoan."
Nhéo nhéo mặt Lâm Lộc, Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng nói.
"Nếu cậu vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi như vậy, cớ gì mà xảy ra nhiều chuyện thế này? Hiện tại bị bệnh, phải dưỡng bệnh cho tốt.
Cũng đừng nghĩ gì hết, càng không cần nhớ tới những người không đứng đắn đó.
Biết không?"
Nói xong, hắn hơi hạ người xuống một chút, đảm bảo để Lâm Lộc thoải mái dựa vào lồng ngực hắn.
Đùa nghịch như vậy, nhưng Lâm Lộc cũng không thể tỉnh lại từ hôn mê, kỳ thật cũng là một biểu hiện của bệnh trạng.
Trong lòng Ninh Trí Viễn cũng rất rõ ràng.
Nhưng kỳ quái, hắn lại không cảm thấy nôn nóng.
Ít nhất hiện tại Lâm Lộc vẫn vừng vàng ở trong tay hắn, cậu không thể đi đâu hết.
Hơn bữa bác sĩ Lý đã đoán chắc, Lâm Lộc sẽ tỉnh lại.
Đây cũng là cậu tự bảo vệ chính mình, thời gian cậu hôn mê cũng càng ngày càng ngắn, bệnh trạng cũng sẽ càng giảm nhẹ.
Điều tiên quyết là, hắn sắp sửa tiến hành can thiệp ký ức, nói không xảy ra vấn đề gì.
Đương nhiên là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Ninh Trí Viễn nghĩ.
Hắn luôn luôn tính sẵn trong lòng.
Chuyện đã qua tay hắn, có khi nào xảy ra vấn đề.
Một tay ôm Lâm Lộc, tay kia ấn xuống một cái nút.
Bên phía đối diện từ từ hạ xuống mọt màn hình chiếu rất lớn.
Rất mau, trên màn hình xuất hiện video trong camera theo dõi.
Ninh Trí