Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Ánh sáng trong phòng ấm áp, lại cách âm rất tốt.
Tạp âm làm việc bận rộn bên ngoài văn phòng cũng không truyền vào, không gian bốn phía im lặng.
Ngay cả âm thanh Lâm Lộc nhỏ giọng khóc, cũng nghe được rành mạch.
Nói đến cũng kỳ lạ, từ khi được Ninh Trí Viễn ôm vào lòng, thế nhưng tiếng khóc của Lâm Lộc thực sự yếu đi không ít.
Rõ ràng cậu còn nhắm chặt hai mắt, là bị hãm sâu ở trong ác mộng không thể tự thoát ra được.
Nhưng cậu an tĩnh lại một chút, không hề kêu khóc lớn tiếng.
Lại còn thấp giọng thút thít.
"Đừng khóc."
Im lặng nhìn cậu hồi lâu, Ninh Trí Viễn cúi đầu, dùng trán mình chống lên trán cậu.
Trán Lâm Lộc thấm mồ hôi, độ ấm thấp hơn so với Ninh Trí Viễn một chút.
Cậu còn do tố chất thần kinh mà phát run, tựa hồ còn rất lạnh.
Ninh Trí Viễn lại trải chăn ra, bọc cả hai người lại.
"Được rồi, đừng khóc."
Bịt kín trong ổ chăn ấm áp, hắn mở miệng lần nữa.
Giọng nói càng ngày càng thấp, cũng càng nhu hòa.
Hắn nói, "Tôi ở đây."
..........!
"Khụ khụ......!Khụ khụ khụ!"
Trong cổ họng tựa như nghẹn một đám lửa than, càng cháy càng nóng.
Mỗi một tiếng ho khan khiến cổ họng rung lên, đều mang theo bỏng rát khó nhịn.
Vốn dĩ mới hạ sốt cao không lâu, còn lăn lộn một ngày như vậy.
Thân thể không có sức lực, bị thiêu nóng cũng là bình thường.
Thở phì phò hồng hộc, Lâm Lộc chậm rãi mở mắt ra từ trong mộng.
Lại phát hiện mình nằm trong một lồng ngực ấm áp, vừa ngẩng đầu, chóp mũi đã có tới ngực Ninh Trí Viễn.
Tuy là chóng mặt nhức đầu, lần này cũng bị sợ tới mức không rõ.
Lâm Lộc lùi về phía sau theo bản năng, nhưng Ninh Trí Viễn lại nhanh tay hơn so với cậu.
Một bàn tay đã đỡ ở sau đầu cậu, áp mặt cậu trở lại lồng ngực mình.
"Ngoan.
Tôi ở đây, không có việc gì...."
Âm thanh mơ hồ, tựa như chủ nhân của giọng nói ấy cũng đang đắm chìm trong cơn buồn ngủ, chưa thể lập tức thanh tỉnh.
Lâm Lộc có thể cảm giác được cái tay sau đầu cậu di chuyển xuống phía dưới một chút, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Giống như dỗ dành một bạn nhỏ đi vào giấc ngủ, từng chút từng chút một, dịu dàng mà nhẹ nhàng chậm rãi.
"Đừng sợ, ngủ đi.
Không có việc gì...."
Lâm Lộc có thể nghe được hô hấp của người đàn ông.
Trầm ổn mà dài đều, xuyên qua sợi tóc thiêu đốt bên tai.
Dường như môi đặt ở trên đỉnh đầu cậu, khi nói chuyện cũng vang lên bên tai cậu.
"Tiểu Lộc ngoan....Không có việc gì...."
Trong giọng nói mang theo ủ rũ nồng đậm.
Tựa hồ Ninh Trí Viễn cũng mệt mỏi đến tàn nhẫn, giống như ngủ mơ màng dỗ dành vài tiếng, lại dần dần thấp xuống, cuối cùng biến thành tiếng nỉ non.
"Không có việc gì....."
Đây là có chuyện gì?
Lâm Lộc cực kỳ kinh ngạc.
Cậu không còn nhớ rõ hai người hài hòa thân mật nằm ngủ bên nhau như vậy, đã là chuyện bao lâu rồi.
Chỉ sợ, bộ dáng này lúc trước, phải hồi tưởng lại thời điểm cậu chưa bỏ học.
Ở trong học viện đế quốc, bọn họ đã ôm nhau ngủ bao nhiêu lần.
Khi đó trong lòng Lâm Lộc, sự ôn nhu dịu dàng của Ninh Trí Viễn đến từ việc bao dung cậu thành quen, mà không phải hiện giờ, cuộc sống không nhìn thấy được ánh trăng.
Từ biệt bảy năm, cảnh còn người mất.
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Lột đột nhiên đau xót.
Đúng vậy, bảy năm.
Tất cả đã không giống nhau nữa, bao gồm cả quan hệ giữa bọn họ.
Khi đó, cậu vẫn là người yêu được Ninh Trí Viễn yêu thương.
Tại thời khắc ôm nhau nghỉ ngơi, Ninh Trí Viễn không chỉ dịu dàng đối với cậu, còn quý trọng khẽ hôn.
Nhưng sau đó, cậu lại biến thành một món đồ chơi bị mua tới.
Đối đãi thô bạo, chỉ xem chủ nhân nhất thời hứng khởi, cậu ngay cả tư cách đau cũng không có.
Mà hiện tại, cậu cùng không phải món đồ chơi nữa.
Tùy tiện, bị ném ở trên đường cái, không có một câu từ biệt.
Lâm Lộc khổ sở rũ mi mắt xuống, trong lòng khổ sở.
Vẫn nằm trong vòng tay của Ninh Trí Viễn như cũ, nhưng cho dù là mùi hương gỗ quen thuộc kia, cũng không cách nào khiến cậu an tâm như đã từng.
Nhưng kỳ quái, cứ cho là khổ sở như vậy, nhưng lại không có loại cảm giác trời đã sập xuống.
Tóm lại đã nhiều ngày Lâm Lộc cảm thấy mình có điểm không đúng, trong đầu dường như đã dựng lên một bức tường nhân tạo vô hình, ngăn cản cậu tự hỏi chính mình, càng ngăn cản cậu đưa ra phán đoán của mình.
Cậu thích ngủ đến mức nghiêm trọng, ký ức cũng trống rỗng.
Không có một chút sức lực nhớ lại sự tình, chỉ có thể để Ninh Trí Viễn tùy tiện sắp đặt.
Không biết vì sao, hôm nay tỉnh lại, cậu thấy trong đầu tỉnh táo hơn rất nhiều.
Bức tường vô hình kia vẫn tồn tại, nhưng dường như trở nên mỏng hơn.
Loáng thoáng có thể nhìn xuyên thấu qua nói, nhìn đến quang cảnh đối diện.
Chỉ là tạm thời không thấy rõ lắm thôi.
Tưởng tượng đến cái này, hai bên thái dương Lâm Lộc bắt đầu đau.
.....Có lẽ, qua mấy ngày sẽ có thể nghĩ ra.
Lâm Lộc xoa xoa giữa mày, thở dài một hơi.
Đối với tối hôm qua, trong ấn tượng của cậu chỉ có đoạn ký ức lên xe uống chút nước, sau đó lại ngủ mất.
Lúc sau dường như lại gặp ác mộng một lần nữa, trong nội dung trong giấc mơ lại không nhớ rõ -- Rốt cuộc đối với cậu, sự tra tấn của ác mộng đã như hình với bóng từ lâu.
Không nhớ được, ngược lại làm cậu có thể thở được.
Nếu không từ trong mơ tỉnh lại cũng bị tra tấn, chỉ sợ cậu đã xong rồi.
Cậu cảm thấy đau đầu, hai bên thái dương bắt đầu phát trướng.
Trải qua tối hôm qua, hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng cậu nhất thời không phân biệt được rõ ràng.
Ninh Trí Viễn ôm cậu thật chặt, Lâm Lộc có hơi không thoải mái.
Cậu muốn né tránh một chút.
Nhưng không nghĩ đến, cái tay vỗ nhẹ sau lưng cậu liền ngừng lại.
"Tỉnh?"
Giọng nói Ninh Trí Viễn khàn khàn, mù mịt lại có vẻ nặng nề.
Hắn buông tay ra, ánh mắt hai người đối diện.
(Truyện chỉ được post tại tài khoản wattpad VyLeThuy4.
*** mẹ bọn repost)
Vành mắt Ninh Trí Viễn thâm thúy, cằm xanh mét.
Bình thường cho dù mệt như thế nào, hắn đều không thể hiện ra loại mệt mỏi này.
Hôm nay sắc mặt hắn không ổn, hốc mắt cũng hãm sâu vào.
"Ninh tiên sinh...."
Thấy sắc mặt người đối diện biến đổi, cậu cũng lập tức sửa miệng.
"Trí Viễn ca."
Trong lòng, lại là một trận nghi ngờ.
Không đúng, không phải cậu luôn gọi người đàn ông trước mắt là "Trí Viễn ca" sao....Đột nhiên buột miệng thốt ra "Ninh tiên sinh", là từ chỗ nào phát ra? Có phải cậu quên mất gì rồi không?
Có thể nhớ lại ký ức rõ ràng, trong đại sảnh ở Dạ Mị nhận được đóa hoa hồng, còn có chiếc xe Jeep lao vun vút trên đường.
Nhưng ngay sau đó, chiếc áo khoác dính máu kia xuất hiện ở trong đầu Lâm Lộc.
Đúng vậy, hắn bị thương.
Lâm Lộc vươn tay sờ ngực Ninh Trí Viễn theo bản năng.
cánh tay lại bị bắt được.
"Cậu sờ cái gì?"
Trong lòng Lâm Lộc đột nhiên nhảy dựng.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt trầm đục của Ninh Trí Viễn, như là một bóng ma bao phủ cậu trong đó.
"Không, không có gì...."
Trong lòng càng thêm căng thẳng, Lâm Lộc rũ mắt.
Hai tay Ninh Trí Viễn chậm rãi siết chặt, khóa cậu chặt chẽ trong ngực mình.
Lâm Lộc bất an động đậy một chút.
Nhưng ngay lập tức đã phát hiện.
Ninh Trí Viễn hơi không vui.
"Cậu trốn tôi?"
"Không có."
"Vậy cậu lộn xộn cái gì?"
"Em...."
Lâm Lộc nhỏ giọng đáp.
"Em sợ đụng trúng miệng vết thương của anh, sẽ làm anh khó chịu."
"Vết thương cái gì?"
"Không có gì.
Chỉ là nhìn thấy trên áo khoác của anh có dính một chút vết máu."
Trầm mặc một lát, Ninh Trí Viễn nói.
"Dạ Mị?"
"A?"
"Dạ Mị, tôi đưa cho cậu một cái áo khoác.
Bên trên có dính máu.
Nhưng đó đã là chuyện của vài ngày trước, đều đã qua.
Đó cũng không phải là máu của tôi.
Người chết là người khác, chỉ là máu dính đến người tôi mà thôi.
Cậu đừng suy nghĩ bậy bạ."
—— Người khác bị thương, tại sao có thể cọ đến bên lớp áo lót bên trong của hắn? Trong lòng Lâm Lộc cay chát, lại chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu, "Ừm" một tiếng.
Do dự một lát, vẫn là nhịn không được.
Lâm Lộc nhẹ giọng hỏi.
"Vậy....Người kia bị thương có nặng không?
"Không nặng."
"Có phải rất đau không?"
"....."
Ninh Trí Viễn dùng sức xoa xoa tóc Lâm Lộc.
"Học được cách nói lời khách sáo? Còn cứng nhắc như vậy."
"Không nặng, không đau, không trở ngại.
Người kia vẫn tung tăng nhảy nhót, rất tốt.
Không cần cậu nhọc lòng."
"A.....Vậy thì tốt rồi."
Lâm Lộc cuộn lại trong lồng ngực Ninh Trí Viễn.
Bốn phía quá im lặng, có thể