—— Phần thưởng? Phần thưởng cái gì?
—— Khẩu khí Ninh Trí Viễn nói những lời này, tựa như khen thưởng một con chó nghe lời...!
—— Không, tôi không phải chó, tôi là con người! Dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy! Buông tôi ra....Ô!
Che miệng lại một phen, sắc mặt Lâm Lộc trắng bệch.
Rốt cuộc cậu làm sao thế này? Quá kỳ quái! Lần tỉnh lại này cái gì cũng không đúng, một câu của Ninh Trí viễn, thế nhưng đã làm cậu thay đổi cảm xúc rất nhanh, thậm chí có hơi mất không chế!
Cảm xúc mâu thuẫn rõ ràng như vậy.....Rốt cuộc sao lại thế này?
Đầu lại bắt đầu đau.
Ký ức mơ hồ, nghĩ không ra.
Lâm Lộc lại càng muốn nôn.
"Tại sao thế này?"
"Mình rất không thích hợp?"
"Chỗ nào không đúng? Không thoải mái? Hay là....Nghĩ tới cái gì?"
Trong lòng Lâm Lộc cả kinh.
Cậu cảm giác giọng nói của Ninh Trí Viễn rất căng thẳng, làm trong lòng cậu vô cùng khác thường.
Lần đầu tiên, cậu không cần nghĩ ngợi mà nói dối với Ninh Trí Viễn.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy mệt.
Trí Viễn ca, anh không mệt sao? Anh muốn ngủ một lúc không."
"Không có việc gì sao? Vậy là tốt rồi."
Dường như tâm tình Ninh Trí Viễn đột nhiên tốt hơn một chút.
Hắn để lại bên tai Lâm Lộc một nụ hôn, sau đó ngồi dậy, cởi bỏ cúc áo sơ mi, thong thả ung dung cởi quần áo, lộ ra cơ bắp mạnh mẽ.
"Đặt đồng hồ báo thức, mười hai giờ gọi tôi dậy.
Cậu có thể gọi cho bọn họ đưa tới chút đồ ăn.
Không cần uống thuốc hạ sốt, nhớ uống sạch thuốc dinh dưỡng."
Vừa nói, Ninh Trí Viễn vừa hoạt động vai cổ, sau đó nằm vào chăn đệm.
Hắn nhắm mắt lại, trước mặt hơi xanh một chút, có vẻ rất tiều tụy.
Sau đó hắn nhìn Lâm Lộc chằm chằm liếc mắt một cái.
"Tại sao còn không đi đặt đồ ăn?"
"Em không đói lắm."
"Đi ngay lập tức.
Sốt cao tiêu hao thể lực, không thể ăn uống tùy hứng như vậy được."
"Nhưng mà...."
"Không có nhưng mà gì hết! Cậu có thể nghe lời một chút không?"
Không kiên nhẫn chặn ngang lời của Lâm Lộc, trong phòng im lặng một chút.
Kỳ thật Lâm Lộc muốn nói cho hắn, mình có cảm giác rất ghê tởm.
Ăn vào cái gì cũng muốn nôn ra, còn mệt mỏi hơn so với khi đói.
Nhưng mà hiển nhiên, Ninh Trí Viễn không có ý tứ muốn nghe cậu giải thích.
Trong lòng Lâm Lộc lại bắt đầu thấy không thoải mái.
Loại cảm giác mẫu thuẫn kỳ quái này lại bắt đầu xuất hiện lần nữa, đột nhiên cậu muốn rời khỏi nơi này.
Phía sau, giọng nói của Ninh Trí Viễn truyền đến.
Ngữ khí hắn nhẹ hơn rất nhiều.
"Tôi mệt rồi, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi.
Cậu đi đi, chuyện khác chờ tôi tỉnh hãy nói."
"Ừm."
Lâm Lộc nhớ tới trên người hắn còn có vết thương, trong lòng lại mềm xuống.
Mặc kệ có mâu thuẫn bao nhiêu, nhưng cậu vẫn nhịn không được đau xót cho người đàn ông này.
Cậu thích hắn.
Thích đến nỗi không thể nhìn hắn có một chút không tốt.
Thích đến tình nguyện chịu đựng oan ức, cũng muốn cho hắn vui vẻ.
—— Thôi được rồi, ăn ít một chút, nói không chừng sẽ không nôn ra.
Không được chọc Ninh Trí Viễn tức giận, nhìn qua trạng thái của hắn không ổn lắm, cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Nghĩ như vậy, Lâm Lộc gật gật đầu thuận theo.
Lại không nghĩ rằng, cậu mới đứng dậy, đã bị người kia nắm lấy cánh tay.
"Trí Viễn ca, gì vậy?"
Lâm Lộc quay đầu lại.
Ninh Trí Viễn lại đang nhắm mắt, tựa như thật sự ngủ rồi.
Nếu không phải cánh tay bị chặt đến hơi đau, nói không chừng Lâm Lộc cũng sẽ tin.
"Trí Viễn ca?"
Không hề có phản ứng.
Càng không có ý buông tay.
Còn dừng sức thêm một chút, giống như sợ cậu đột nhiên chạy trốn.
Lâm Lộc không hiểu được đây là đang làm gì.
Cậu rối rắm hồi lâu, mới chần chờ hỏi một câu.
"Trí Viễn ca, anh không muốn em đi sao? Nếu không, em không đi."
Tay Ninh Trí Viễn đột nhiên buông lỏng ra.
Hắn vẫn không mở mắt như cũ.
Giọng nói hơi khàn khàn, cảm giác có hơi sa sút tinh thần.
"Đi đi.
Ăn xong rồi quay lại, ngủ cùng tôi một lát."
"A, được."
".....Ngoan."
Thế nhưng hôm nay Ninh Trí Viễn lại dính người như vậy, làm trong lòng Lâm Lộc cảm thấy càng kỳ quái.
Nhưng cậu không nghĩ đến, đây mới chỉ là bắt đầu.
Sau mấy ngày, dường như Ninh Trí Viễn cũng không rời một bước, hai người chưa từng ra khỏi căn phòng này quá một lần.
Lúc tình yêu cuồng nhiệt, hai người cũng chưa từng như vậy.
Ninh Trí Viễn trăm công ngàn việc, mấy ngày không thấy bóng dáng cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng lúc này, thế nhưng hắn đều hủy bỏ hết hội nghị, thật sự yêu cầu hắn làm việc một chút, cũng chỉ là xử lý qua điện thoại.
Thời gian còn lại đều ở trong căn phòng xép nhỏ này, không rời khỏi Lâm Lộc.
Ôm vào ngực, xoa ở trên giường, hoặc là ngồi ở trên đùi.
Lâm Lộc cảm giác như mình là một cái gối ôm làm bằng thịt, mỗi ngày đều bị xoa tròn bóp dẹp, dù sao không thể buông tay là được.
Ngay cả tắm rửa, cũng không cho cậu đi.
Một hai phải lột sạch cậu ra, bế đến bồn tắm, sau đó tự tay mở vòi sen giúp cậu, nhìn cậu tắm rửa sạch sẽ lại lau khô, cuối cùng rời khỏi phòng tắm cùng cậu.
Trong toàn bộ quá trình cũng không nói chuyện.
Chỉ là nhìn cậu thật kỹ, như là đang quan sát thứ gì đó, càng như là xác định chuyện gì.
—— Rốt cuộc, hắn đang suy tính cái gì?
"Lại suy nghĩ cái gì? Tôi nói chuyện với cậu, cậu không nghe sao?"
"Hả?"
Lâm Lộc bừng tỉnh khỏi trầm tư, ngẩng đầu lên.
Ngữ khí Ninh Trí Viễn rất không vui, nhưng trên mặt lại không có gì bất mãn.
Cậu chuẩn bị một chút.
Đúng rồi, cậu còn nhớ rõ bác sĩ Lý chứ?"
"Bác sĩ Lý là ai?"
Thời gian trước Ninh Trí Viễn đuổi cậu ra khỏi chung cư và cả lần thi bạo kia, đã rất lâu.
Tuy rằng Lâm Lộc nằm viện vài ngày, nhưng cơ hồ đều là hôn mê.
Chỉ nói chuyện với bác sĩ Lý một lần lúc xuất viện, là bác sĩ chính điều trị cho cậu, vẫn luôn làm bạn với cậu từ khi nhập viện cho đến khi xuất viện, ngược lại hiểu biết về cậu sâu hơn một chút.
Đột nhiên nhắc tới như vậy, thật sự Lâm Lộc nghĩ không ra mình còn quen biết một vị bác sĩ họ Lý.
"Lúc trước có một lần cậu bị bệnh, hôn mê mấy ngày, ông ta trị liệu cho cậu.
Lần này tôi mời ông ta đến kiểm tra thân thể cho cậu, lại đụng phải ông ta, cũng rất trùng hợp.
Nhưng ông ta vẫn nhớ rõ cậu.
Cậu không nhớ ông ta một chút nào sao?"
"Hôn mê mấy ngày...."
Lâm Lộc đột nhiên rùng mình.
Một đoạn hình ảnh mơ hồ lướt qua, rồi lại biến mất.
Cậu chỉ thể cảm thấy một màu máu sáng chói, còn lại không thể nhớ ra một chút gì.
Ngược lại từng cơn rét lạnh đến tim đập nhanh đánh vào thần kinh của cậu, làm sắc mặt cậu trắng nhợt.
"Như thế nào? Cậu nhớ ra gì?"
"Em....Em không nghĩ ra....Nhưng em cảm thấy rất khó chịu! Ô....Muốn nôn...."
"Ngoan, không có việc gì.
Không nghĩ nữa, không có chuyện gì hết.....Tôi ở đây.
Cậu chỉ cần dựa vào tôi là được, đúng không? Chỉ cần cậu không