Tâc giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Lâm Lộc mở to mắt, trước mặt là đèn tường quen thuộc.
Ánh đèn lờ mờ, bức màn bốn phía rơi xuống đất, ngắn cách trời quang trăng sáng.
Thời gian dường như dừng lại ở lúc đêm khuya.
Lâm Lộc rất quen thuộc căn phòng này.
Căn phòng tối trên tầng cao nhất của tập đoàn Ninh thị, là phòng ngủ của Ninh Trí Viễn.
Chạng vạng hôm nay, cậu vừa ở chỗ này không khống chế được cảm xúc, khàn cả giọng muốn rời đi.
Cuối cùng, lại vẫn tốn công vô ích.
Cũng có thể là chạng vạng ngày hôm qua.
Thậm chí là hôm trước.
Rốt cuộc, chính Lâm Lộc cũng không rõ lắm, cậu đã hôn mê bao lâu.
"Anh tỉnh rồi?"
Lâm Lộc cả kinh.
Nghiêng mặt đi, một đôi mắt mèo to giảo hoạt nhìn cậu, mang theo ý cười cong cong lên.
"Là cậu?"
Đúng vậy, là tôi."
Bạch Vụ ghé vào mép giường, nghiêng đầu nhìn Lâm Lộc.
Nhìn tư thế của hắn, giống như đã ngồi ngây người ở bên giường hồi lâu.
"Vừa đẩy cửa ra đã thấy anh nằm trên mặt đất, trên cổ tay toàn là máu.
Làm tôi sợ muốn chết.
Vẫn tốt, chỉ là thủy tinh đâm vào, không phải cắt cổ tay —— Tiểu Lâm Lộc, anh thật không cẩn thận.
Làm gì có ai tay không đụng vô thủy tinh chứ.
Tại sao lại không có ý tứ như vậy, dù trong lòng bất mãn thế nào cũng không thể dùng chính tay của mình để xả giận đi?"
Đôi mắt trợn to nhìn mặt Lâm Lộc một vòng, Bạch Vụ lại cười ái muội hơn.
"Tôi cảm giác, nếu anh tức giận vì Ninh tổng, cũng không nên dùng tay của chính mình làm như vậy.
Hẳn là anh nên lấy thủy tinh cào lên mặt hắn một phen, để cho hắn biết thế nào là lợi hại mới đúng chứ.
Anh cảm thấy thế nào?"
"Cửa khóa, cậu vào bằng cách nào?"
"Tôi muốn vào thì cứ vào thôi."
Bạch Vụ cười hì hì như cũ, tâm tình rất tốt nhìn Lâm lộc chằm chằm.
"Ninh tổng sủng tôi, không có cách nào khác."
Ngực Lâm Lộc đau lên một trận, quay đầu đi chỗ khác.
Ai ngờ Bạch Vụ lại đi lên phía trước xem xét, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Lâm Lộc.
"Như thế nào, khổ sở? Rất hận tôi phải không?"
"Không có.
Đây là chuyện giữa các cậu, các cậu vui vẻ thì tốt rồi."
"Thật sự?"
"......Cái này có gì tốt mà nói dối."
Nhất thời im lặng.
Lâm Lộc nhắm mắt lại, cuộn mình ở trong chăn.
Cậu không biết rõ ràng ý đồ Bạch Vụ đến đây là gì, nhưng hẳn là rất bất mãn khi thấy mình đột nhiên xuất hiện ở Ninh thị đi?
Cũng đúng, hiện tại Trí Viễn ca là của cậu ta.
Mình là người đã từng ở bên cạnh Trí Viễn ca, đương nhiên cậu ta không vui.
Suy nghĩ rối bời, Lâm Lộc nghe được một tiếng phụt bên tai.
Bạch Vụ bật cười, nghe ra rất vui vẻ.
"Lâm Lộc, tại sao anh có thể đáng yêu như vậy? Buồn thì đều tự mình liếm vết thương sao? Giống như một động vật nhỏ vậy, làm người ta rất muốn bắt nạt anh."
Vừa nói, hắn còn chọc chọc cánh tay Lâm Lộc không ngừng.
Tùy rằng cách một tấm chăn, nhưng cảm xúc vẫn rất rõ ràng.
Lâm Lộc tránh đi, hắn lại không thuận theo không buông tha cho cậu, trực tiếp đè lên.
Lâm Lộc có thể cảm giác được sức nặng của thiếu niên, nặng nề đè ở trên người cậu.
Cách một tầng chăn, giọng nói Bạch Vụ ồm ồm.
"Tại sao không nói gì? Lâm Lộc, tôi chính là tình địch của anh đó! Đoạt người đàn ông của anh, anh không hận tôi một chút nào sao?"
"Tại sao tôi phải hận cậu.
Là Trí Viễn ca chọn cậu, không phải cậu cướp anh ấy.
Anh ấy không cần tôi, nếu không phải cậu, cũng sẽ có người khác thôi.
Chỉ là cậu lại xuất hiện vừa lúc.
Nếu hận, cũng nên hận anh ấy."
Nhắm mắt lại, Lâm Lộc cười thảm một tiếng.
"Nhưng tôi lại không hận nổi anh ấy, cần gì phải giận chó đánh mèo với cậu."
Không biết có phải vì có người đè ép trên người mình không.
Nói ra lời này, làm ngực Lâm Lộc bị đè nén, thở không nổi.
Đau đớn trong lòng dâng lên từng trận, cực kỳ khó chịu.
Lúc này, Bạch Vụ trầm mặc hồi lâu, chậm rãi đứng lên.
Trên người Lâm Lộc bỗng nhẹ băng.
Cậu cuộn mình trong chăn tối tăm, không nhìn thấy gì, nhưng cậu biết Bạch Vụ vẫn chưa đi.
Chỉ là hắn không nói cũng không động đậy, cứ đứng bên giường.
Lâm Lộc không biết hắn đang làm gì.
Đột nhiên, một cánh tay với vào trong chăn.
Bạch Vụ đột nhiên nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, ngón tay mảnh khảnh nhưng lại rất có lực, nắm chặt đến Lâm Lộc cảm thấy hơi đau.
"Anh ra đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"....."
"Thật sự, anh mau ra đây.
Tôi không chịu nổi, tôi muốn ngả bài với anh."
—— Ngả bài cái gì? Cậu và Ninh Trí Viễn tình đầu ý hợp, kêu tôi cút xa một chút, không được gây cản trở ngại các người ở bên nhau sao?
Lâm Lộc cảm thấy có hơi buồn cười.
Nhưng Bạch Vụ thật sự nắm rất kiên quyết, cậu muốn kéo tay lại cũng không được.
Lúc trước cậu bị Ninh Trí Viễn bài bố như vậy, trên người không có chút sức lực nào, thật sự bị Bạch Vụ kéo ra.
Cái đầu lọt ra khỏi chăn, Lâm Lộc nhìn thấy Bạch Vụ cong eo, mím môi nhìn mình.
Hắn dán lại rất thân cận, mũi thiếu chút nữa đụng đến mặt Lâm Lộc.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Tôi hỏi cậu một câu cuối cùng —— Anh thật sự không hận tôi?"
"Không hận."
"Vậy thì rất khó làm."
Bạch Vụ thở dài, ngồi dậy.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Lâm Lộc, khí chất nhu mị giảm đi tám chín phần, thế nhưng lại hiện ra vài phần anh khí bừng bừng.
"Nếu anh thật sự hận tôi, tôi cũng không cần lay động tâm tư như vậy.
Dù sao người hận tôi nhiều đến thế, thêm anh nữa cũng không sao.
Nhưng hận thì cứ hận đi, tôi vui mừng còn không kịp.
Hận tôi cũng vô dụng thôi, tôi có chỗ dựa, ai bảo các người không có? Không phải hận tôi sao? Tôi cố tình biến đổi đủ kiểu khoe khoang ở trước mặt các người, sớm muộn gì cũng tức chết các người!"
Nói đến cuối, lời nói Bạch Vụ lại cực kỳ đứng đắn.
Lâm Lộc trầm mặc nhìn hắn, cảm giác mình chọc tới một bệnh nhân tâm thần.
(Truyện chỉ được post duy nhất tại tài khoản w//a//t//t//p//a//d VyLeThuy4.
Còn lại đều là reup)
"Nhưng anh lại không hận tôi, như vậy làm tôi rất khó làm."
"Khó làm cái gì? Gây trở ngại cậu hưởng thụ cảm giác ưu việt sao? Cậu nói chuyện này với tôi làm gì.
Bạch Vụ, tôi thua, tôi không có tâm tư tranh đua cùng cậu.
Trí Viễn ca thuộc về cậu, cậu buông tha tôi, được không?"
Lâm Lộc tránh khỏi cánh tay Bạch Vụ, ngồi dậy.
"Tôi thật sự rất vô dụng, các người ở bên nhau, tôi cũng không có cách nào khác.
Trong lòng Trí Viễn ca không có tôi, đuổi tôi ra khỏi cửa, tôi không có gì để nói.
Về sau, tôi cũng không muốn liên quan đến Trí Viễn ca nữa.
Cho nên tôi sẽ không trở ngại cho các người, loại người như tôi, sẽ không gây nên uy hiếp gì với cậu.
Nếu cậu không muốn tôi xuất hiện ở đây, hiện tại tôi đi ngay đi."
Nói xong, Lâm Lộc đỡ đầu giường, thật sự phải đi.
Nhưng hạ thân cậu bị thương, bên hông vô cùng đau đơn.
Hơi dùng sức một chút, sắc mặt đã trắng bệch.
Cắn môi, cố nén đau đớn, Lâm Lộc run rẩy đứng lên.
"Nhưng mà tôi cũng là con người, cũng sẽ đau lòng.
Nghe cậu nói lời này, lòng tôi cũng rất khó chịu.
Tôi không làm chướng mắt cậu, cậu cũng buông tha tôi đi.
Đừng chơi đùa tôi nữa, được không?"
Lâm Lộc chậm rì rì cong lưng, một mặc giày vào.
Cúi người lại đè đến vết thương ở hạ thân, đột nhiên xuất hiện đau đớn khiến cậu không nhịn được rên rỉ một tiếng, toát ra mồ hôi lạnh.
"Anh làm sao vậy?"
Bạch Vụ cũng phát hiện có điều không đúng.
Nhưng Lâm Lộc cúi đầu, không muốn trả lời.
Cậu mạnh mẽ chống người mặc giày vào, đứng dậy.
Chỉ là eo rất đau, cậu không đứng vững nổi.
Chân còn lại mềm nhũn, Lâm Lộc quỳ xuống mặt đất.
Không nghĩ đến, thế nhưng Bạch Vũ đỡ được cậu.
"Cẩn thận một chút! Đừng lộn xộn, để tôi nhìn anh....Chờ một chút, chẳng lẽ đây là dấu hôn?"
Từ khi bắt đầu xuất hiện, Bạch Vụ vẫn luôn cười hì hì.
Nói nhiều như vậy, lại không nghe được là thật tình hay giả bộ.
Nhưng giờ phút nay, ngữ điệu của hắn đột nhiên thay đổi, nhanh chóng mang theo kinh hoàng giận dữ.
"Trên người anh có rất nhiều vết thương! Sao lại thế này, đây là ai làm? Không phải Ninh Trí Viễn chứ?"
Lâm