Tại sao bác sĩ Lý phải báo cáo tình huống cho Ninh Trí Viễn, tại sao lại thu dọn đồ đạc rời đi, thế nhưng không thể chú ý tới Lâm Lộc một chút.
Lực chú ý của cậu đều dồn về phía Ninh Trí Viễn.
Người đàn ông đứng dậy, đi đến gần sau lưng, duỗi tay vòng lấy bờ vai của cậu.
Giống thiên la địa võng vòng lấy nó con mồi, một cái ôm vừa ôn nhu lại vừa tàn nhẫn.
Môi Ninh Trí Viễn ghé vào bên tai cậu, thấp giọng hỏi.
"Thất thần cái gì?"
"Không có.
Em chỉ hơi mệt mỏi một chút thôi."
"Đúng không?"
Áp lực cười một tiếng, giọng nói Ninh Trí Viễn càng thấp.
"Tôi rất tò mò.
Vừa rồi, bác sĩ Lý dặn dò cậu cái gì?"
Trong nháy mắt thân thể cứng đờ, sởn tóc gáy.
Lâm Lộc có thể cảm giác được một tầng mồ hôi lạnh thẩm thấu sau lưng.
Nhưng đúng lúc vào lúc này, Ninh Trí Viễn buông lỏng cậu ra, cầm lấy tờ ghi nhớ thật dài trên bàn kia.
"Thì ra đều viết ở đây.
Bác sĩ Lý dặn dò cậu cũng đủ dài, đợi lát nữa tôi cho Tiểu Chu lấy đi, kêu cậu ta sắp xếp theo dặn dò của bác sĩ một chút."
"Được, tốt."
Âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Lộc có hơi không dám nhìn mặt Ninh Trí Viễn, vội cầm lấy ly nước che giấu sự căng thẳng của mình.
Nhưng không nghĩ đến, tay run rẩy, ước chừng nửa ly nước đều đổ ở trên ngực.
"A......Em, em đi thay quần áo."
Muốn mượn cơ hội trốn đi, cánh tay lại bị kéo lại.
Ninh Trí Viễn cường ngạnh túm cậu trở lại lồng ngực.
"Hoảng cái gì?"
"Không có......"
"Vừa rồi các cậu kiểm tra lâu như vậy.
Bác sĩ Lý, lại thật sự không lại dặn dò cậu chút gì?"
"Cũng không có.
Ông ấy chỉ nói em cẩn thận......"
"Cẩn thận cái gì?"
"Cái gì......"
—— Anh.
—— Ông ấy kêu tôi cẩn thận, là anh.
Trong lòng hiểu được lời nói này, Lâm Lộc lại nhịn xuống không mở miệng.
Thật sự kỳ quái, từ trước đến nay nếu có người nói với cậu phải cẩn thận Ninh Trí Viễn, cậu nhất định sẽ phản bác lại ngay —— Trí Viễn ca là tín ngưỡng của cậu, không tin tưởng hắn, còn có thể tin tưởng ai?
Nhưng hôm nay, tất cả đều không giống như vậy.
Cậu cảm thấy hoảng hốt, ở thời khắc nào đó cậu đã quên.
Cậu đối với tín ngưỡng Ninh Trí Viễn, tựa hồ đã sụp đổ.
"Cẩn thận cái gì? Lâm Lộc, cậu còn chưa trả lời tôi."
Giọng nói Ninh Trí Viễn vội vàng.
Hắn nắm hai cổ tay Lâm Lộc, nhìn đôi mắt cậu chằm chằm.
Dường như muốn xác nhận cái gì đó.
Dường như muốn cậu bảo đảm —— Nhưng rốt cuộc hắn muốn nghe cái gì?
Hắn cũng không chịu nói ra với Lâm Lộc.
Căn bản Lâm Lộc cũng đoán không được.
"Bác sĩ Lý kêu em phải chú ý, cẩn thận bị bệnh trở lại."
"Phải không?"
Vẻ tươi cười của Ninh Trí Viễn dần dần phai nhạt.
Hắn rũ mi mắt xuống, không nói chuyện hồi lâu.
Nhìn qua giống như rất thất vọng, Lâm Lộc cũng cảm thấy sợ hãi.
Một suy nghĩ cực kỳ hoang đường hiện lên, chẳng lẽ vừa rồi hắn thấy được bác sĩ Lý viết chữ rồi? Chẳng lẽ hắn hy vọng mình có thể nói ra, mà không phải lựa chọn lừa gạt?
Nhưng chưa kịp nghĩ lại.
Ninh Trí Viễn đã dụi tắt điếu thuốc kia, đứng dậy.
Tùy tay cởi hai nút cúc áo, dưới cổ áo sơmi, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Hắn đè bả vai Lâm Lộc lại, đè cậu ở trên bàn cơm.
"Như vậy sao."
Càng dựa càng gần.
Đôi mắt người đàn ông trầm đục, chuyên chú nhìn Lâm Lộc chằm chằm hồi lâu.
Đột nhiên, khóe môi hắn cong lên cười lạnh.
"Không liên quan.
Cẩn thận cái gì cũng không sao cả.
Dù sao cậu là người của tôi, cả đời này cũng trốn không thoát."
Còn chưa dứt lời, hắn cúi người hôn xuống.
Lâm Lộc "Ô" một tiếng, môi lưỡi lập tức bị tấn công kiềm hãm.
Vẫn cường thế chỉ một hồi, trong ánh mắt Lâm Lộc đã hiện lên một tầng sương mù, trên mặt cũng dần đỏ bừng.
Bị sắp đặt thở sống thở chết, cũng chưa suy nghĩ được gì kỹ càng......!
Thời gian đêm dài.
Bầu trời mưa giam cầm một đám mây lớn.
Ninh Trí Viễn ngồi dậy.
Quần tây mặc trên người vẫn thẳng thớm như cũ, áo sơmi lại cởi ra từ sớm.
Giờ phút này vừa động, mồ hôi trên sống lưng lăn xuống.
Trên lưng hắn xuất hiện vài vết cào ngang dọc tứ tung, đều là mới vừa rồi Lâm Lộc chịu không nổi, để lại kiệt tác như vậy.
Hắn cũng không để bụng.
Tùy tay châm một điếu thuốc, túm chăn ném lên người Lâm Lộc.
Trên mặt Lâm Lộc vẫn động tình ửng hồng, cũng đã mệt đến ngủ rồi.
"Vật nhỏ.
Nếu có thể học ngoan một chút, cậu phải ăn bao nhiêu đau khổ."
Nhéo nhéo mặt cậu, Ninh Trí Viễn ngồi dậy, gọi một cuộc điện thoại.
"Tìm bác sĩ Lý bác, hỏi rõ ràng, hôm nay hắn viết gì ở sau lưng Lâm Lộc."
Không biết bên phía đối diện nói gì.
Ninh Trí Viễn cười cười.
"Không cần.
Tôi cũng không hứng thú với mạng của ông ta.
Rốt cuộc cũng coi như là một bác sĩ giỏi khó có được......Giáo huấn một trận, kêu hắn lại không được xuất hiện ở trước mặt Lâm Lộc nữa, cũng dễ làm thôi.
So với cái này, tôi lại càng để ý tới Lâm Lộc.....Vốn dĩ cảm thấy cậu ta biểu hiện không tồi, muốn đưa cậu ta ra ngoài một chút.
Nếu không an phận như vậy, cái này lại không cần thiết."
Phía đối diện lại nói vài câu.
Ninh Trí Viễn gật đầu một chút, giọng nói mang theo lạnh lẽo.
"Đúng vậy, chính là ý này.
Không cần cho cậu ta đi ra ngoài, lại ở chỗ tôi từ từ tỉnh lại đi.......Tới khi nào? Cái này, phải xem biểu hiện của cậu ta."
...........!
(Truyen chi duoc post duy nhat tai tai khoan w//a//t//t//p//a//d VyLeThuy4.
Deo phải s//3//t//r//u//y//e//n.
Tinh tao len di do ngu ngoc)
Một giấc ngủ này của Lâm Lộc, mở mắt ra đã là hoàng hôn.
Ánh hoàng hôn xán lạn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu cả phòng hiện lên sự ấm áp.
Chăn to mà nhẹ, mềm như bông.
Lâm Lộc nhốt mình ở trong đó, như là tránh ở bên trong một giường đám mây, lười biếng không muốn động đậy.
Đã rất lâu rồi chưa ngủ ngon như vậy.
Giờ phút này mở to mắt, Lâm Lộc nghiêng đầu, một hồi lâu mới nhớ tới mình đang ở nơi nào.
Tối hôm qua, thế nhưng cùng Trí Viễn ca......!
Lâm Lộc thở dài, ngồi dậy.
Mới vừa động đậy, eo đã nhức mỏi đến muốn mạng, cậu nhịn không được ai u một tiếng.
Ngày hôm qua Ninh Trí Viễn lăn lộn cậu đến nửa đêm, làm cho cậu khóc lên vẫn không chịu dừng lại.
Hiện tại nhớ đến, cậu còn cảm thấy mặt mình nóng lên.
Không phải đã tách ra sao? Lâu như vậy, hắn cũng không chạm vào mình.
Tóm lại Lâm Lộc cảm thấy tất cả đều như nằm mơ, giống như thời điểm mới bắt đầu sẽ, lại không thể hiểu được mà kết thúc.
Nhưng kết quả lại càng vướng càng chặt, cậu chỉ sợ chính mình cũng sẽ càng lún càng sâu.
Đã bị vứt bỏ một lần, tóm lại cũng nên học hỏi được ít nhiều, muốn cách cách xa hắn một chút......!
Lâm Lộc lại thở dài.
Duỗi hai tay về phía sau theo bản năng, chỉ sờ thấy ổ chăn trống rỗng.
Đã không thấy bóng dáng Ninh Trí Viễn từ sớm.
Không ai hắn rời đi khi nào.
Trong phòng rất sạch sẽ, trên bàn trà đặt một phần sandwich, một phần salad hoa quả, cùng một chút điểm tâm.
Lâm Lộc tự rót cho mình một ly nước, uống từng ngụm nhỏ.
Đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đi ra, nhìn đến mình măcn một bộ áo ngủ rộng thùng thình trong gương.
Rất kỳ quái, thân thể Ninh Trí Viễn lớn hơn cậu rất nhiều.
Theo lý thuyết, quần áo của hắn mặc ở trên người mình, hẳn phải rất không thích hợp mới đúng.
Nhưng kỳ quái, một bộ đồ này lại rất thỏa đáng, ngược lại giống như may theo số đo của Lâm Lộc.
Chẳng lẽ......!
Hình ảnh Bạch Vụ đột nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Lộc.
Cậu thiếu niên có đôi mắt giống mèo kia, dáng người cũng gần giống với mình.
Tâm tình đột nhiên ảm đạm.
Ngước mắt lên, có thể nhìn thấy hoàng hôn tráng lệ ngoài của sổ đã lặn mất, cuối cùng chỉ còn một tia nắng chiều mờ nhạt cũng biến mất ở đường chân trời.
Trong phòng vốn mặc lên một bộ áo ấm áp giờ đã bị cởi ra, chỉ còn lại bóng dáng ảm đạm.
Mà trước tấm gương, lại hàm hồ phản chiếu chiếc khăn tắm vứt trên mặt đất trước cửa phòng vệ sinh.
Hẳn là Ninh Trí Viễn đã tắm, tùy tay ném ở nơi đó.
Thuần trắng xoã tung, mơ hồ nhìn lại, giống như là một tấm thảm da dê......!
Bang một tiếng, ly thủy tinh trong tay cậu rơi trên mặt đất.
Thảm lông dê! Ninh Trí Viễn trong văn phòng, một tấm thảm hắn đạp dưới chân, giống nhau về tính chất, cũng giống nhau về màu sắc......Thảm lông dê!
Một chuỗi cảnh tượng đáng sợ đột nhiên hiện lên làm đầu cậu muốn nổ tung —— Nhốt ở trong phòng họp, độ ấm xung quanh nhanh chóng giảm xuống!......Tay chân bị trói lại, bị đè ở trên bàn......Đau quá, bị trần truồng vứt trên mặt đất......Cảm xúc thân thể ở thảm lông dê, trên người lại đau đến muốn mạng, muốn