—— Hiện tại, ngoan ngoãn cút đi.
Chỉ cần ngươi nghe lời, chủ nhân sẽ tiếp tục sủng ái ngươi.
Nghe xong những lời này, Lâm Lộc hoàn toàn ngây dại.
"Trang đại ca?! Tại sao anh có thể như vậy? Tiểu Ngạo cậu ấy thích anh như vậy, cậu ấy bị bệnh anh biết không? Cậu ấy bị thương, hơn nữa sốt cao, tại sao anh còn muốn đuổi cậu ấy đi?"
"Trang đại ca?"
Trọng âm ở hai chữ "Đại ca" càng thêm nặng nề, Trang Thần liếm liếm mép ly, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đâm vào Lâm Lộc khiến cậu co rụt lại.
Sắc mặt trắng bệch.
"Ai cho cậu sinh ảo giác, để cậu cảm thấy cậu có thể kêu tôi một tiếng đại ca? Hay là, là đứa em trai không nên thân kia của tôi sao."
Trào phúng lạnh băng làm Lâm Lộc sửng sốt.
Cậu đúng là xét theo thân phận anh trai của đàn anh nên gọi một tiếng "đại ca", căn bản không nghĩ tới cái khác.
Nhưng ánh mắt Trang Thần giống như một con dao nhỏ cứa đến đây, tựa như đang nhìn thấy thứ đồ dơ bẩn gì.
Sau đó hắn vươn tay, tùy ý ngoéo ngón trỏ một cái.
Tiểu Ngạo lung lay mà ngồi dậy, đi tới phía Trang Thần.
Tới trước mặt rồi, hắn cong chân mềm nhũn, ngã xuống quỳ gối dưới chân Trang Thần.
Trang Thần không dìu hắn.
Hắn chỉ là chơi đùa cằm Tiểu Ngạo, như là trêu đùa một con chó nhỏ.
"Tiểu Ngạo, người bạn này của ngươi muốn ra mặt cho ngươi.
Hắn cảm thấy là ta đuổi ngươi ra ngoài, là không công bằng đối với ngươi.
Chính ngươi nói, ta đối với ngươi được không?"
Con ngươi Tiểu Ngạo hiện ra thần sắc thống khổ.
Nhưng hắn nhắm mắt, thấp giọng nói.
"Trang đại thiếu đối với em rất tốt."
"Như vậy ngưoi thì sao? Ngươi có ngoan hay không?"
"Em......"
Tiểu Ngạo quỳ không xong, hai tay chống ở trên mặt đất, không ngừng hoảng loạn như cũ.
Hắn nhẹ giọng nói.
"Em biết, sau tối hôm qua em nên rời đi.
Nhưng em muốn gặp ngài......"
Vốn dĩ mang theo ý vị dâm loạn.
Mặt Trang Thần trầm xuống, ngón tay câu lấy hàm trên của Tiểu Ngạo, dùng sức nhấc lên trên!
"Trả lời cho rõ?"
Ánh mắt Tiểu Ngạo đau đớn, bên má phiếm hồng bởi vì sốt cao.
Hắn miễn cưỡng đáp.
"Em không ngoan.....Thật xin lỗi, là em không ngoan......"
"Cậu bé ngoan."
Trang Thần lập tức thay đổi sắc mặt.
Hắn lại bắt đầu cười, vẫn là cái loại ý cười bất cần đời mang theo chút phong lưu kia.
Bàn tay sờ sờ đỉnh đầu Tiểu Ngạo, cực mềm nhẹ mà vỗ về chơi đùa.
Âm thanh nói chuyện cũng dịu dàng tới rồi cực hạn.
"Thật ngoan, cậu bé ngoan.
Như vậy ta mới có thể thích ngươi.
Phải nói thật với chủ nhân, biết không?"
Tiểu Ngạo gật gật đầu, nhắm mắt lại.
Giống như bị đẩy đến bên vực sâu ép hắn nhảy xuống, lại đột nhiên bị túm trở về, còn được một cái ôm ấp áp dịu dàng.
Tinh thần hắn cực kỳ căng thẳng đột nhiên thả lỏng ra, thoạt nhìn cả người đều suy sụp.
Tựa như cái ôm mà Trang Thần cho Tiểu Ngạo chính là thế giới của hắn.
Mà hắn dường như đã không còn cách nào ý thức được, kỳ thật đã đưa hắn đến vực sâu của ác ma.
"Nhưng mà cậu bé nói dối với chủ nhân, lại phải bị trừng phạt.
Tiểu Ngạo, ngươi cảm thấy đúng không?"
Tiểu Ngạo mờ mịt mở to mắt.
Hắn nhìn cánh tay Trang đại thiếu lật lên, không biết làm động tác gì với ly rượu vang đỏ kia.
Rượu tanh nồng đột nhiên xuất hiện bọt nổi lên, thứ gì đó đã chìm tới đáy ly, nhanh chóng tan ra không thấy gì nữa.
"Uống nó đi."
"Đây là cái gì?"
Tốt xấu gì cũng xuất thân từ Dạ Mị.
Tiểu Ngạo đương nhiên biết, "Rượu" không có lịch lịch tuyệt đối không có thể uống loạn.
Nhưng Trang Thần lại quang minh chính đại ném vật kia vào ly rượu ngay trước mặt hắn, đương nhiên có ý đồ của hắn.
Hắn mang nụ cười ôn nhu, dưới mặt nạ pha lê, ánh mắt lại lạnh băng.
Nhìn Tiểu Ngạo chằm chằm, hắn dịu dàng hỏi.
"Ngươi là không tin ta sao?"
"Không phải! Trang đại thiếu, không phải......"
"Vậy uống nó đi."
Giọng nói càng thêm trầm thấp dịu nhẹ, dường như rất mê hoặc nhân tâm.
Trang Thần cúi người xuống, nhẹ nhàng chạm môi vào vành tai của Tiểu Ngạo.
"Ta cho ngươi rượu, ngươi cũng không chịu uống.
Bảo bối, làm sao ta có thể tin tưởng là ngươi thật sự yêu ta?"
"Nhưng em là thật sự rất yêu ngài......"
"Cho nên, chứng minh cho ta xem."
Không khí đình trệ.
Tiểu Ngạo mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy giãy giụa.
Nhưng cái này tra tấn hắn lâu như vậy, như gần như xa mà xé rách người đàn ông hắn tâm niệm, giờ phút này lại ở trước mặt ôn nhu mà môi hôn vành tai, gò má, đôi mắt hắn......!Phảng phất như lâm vào ảo cảnh, Tiểu Ngạo run rẩy vươn tay tới ly rượu kia.
"Cậu bé ngoan."
Thấp giọng khen ngợi một câu, Trang Thần cười.
Hắn vừa lòng nhìn Tiểu Ngạo bị thuyết phục bởi sự mê hoặc của hắn, quay về bên vực sâu đi vòng quanh.
"Không được uống!"
Một bàn tay đoạt ly rượu, rơi xuống mặt đất kêu rắc một tiếng!
Rượu vang đỏ tanh nồng văng ra khắp nơi, ướt sũng tấm thảm mềm mãi.
Xung quanh còn có vài hạt màu trắng, là viên thuốc chưa tan ra hết.
Không khí trong phòng như đóng băng lại.
Trang Thần híp mắt nhìn Lâm Lộc hồi lâu, đột nhiên đứng lên.
Ôm Tiểu Ngạo vào trong ngực.
Bộ dáng rất cẩn thận, tựa như ôm một bảo bối gì đó rất quý trọng.
Áo sơ mi mỏng manh rơi xuống lộ ra bờ vai trắng của Tiểu Ngạo, trên đó là dấu răng dày đặc, vết máu loang lổ.
Lâm Lộc cắn răng, hô hấp trở nên nặng nề.
Tiểu Ngạo cuộn lại ở trong lòng Trang Thần.
Hắn đã phát sốt, lại đã trải qua chênh lệch nhiệt độ rất lớn.
Kỳ thật đã không chống chịu nổi từ sớm, giờ phút này chỉ một chút ấm áp cũng làm hắn mở to hai, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Tới, ôm lấy cổ ta."
Thần sắc Tiểu Ngạo đau khổ mê man.
Hắn vươn một bàn tay ra, do dự mà thăm dò cổ Trang Thần.
Trang Thần đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn.
Nháy mắt thân thể hai người chạm vào nhau, đôi mắt Tiểu Ngạo run lên, đau đớn lại nữa nổi lên làm gương mặt ướt mồ hôi.
Một thân dùng sức, cánh tay tinh tế của Tiểu Ngạo bị túm ở trước mắt Trang Thần.
Trên cánh tay hắn cũng đẫy rẫy vết thương, nhìn thấy ghê người.
Trang Thần nhìn một hồi, đột nhiên vươn đầu lưỡi, liếm một đường thẳng lên vết thương của hắn, liếm đến chỗ nhô ra ở xương cổ tay.
Đôi mắt Tiểu Ngạo híp lại, chưa từng rời khỏi gương mặt Trang Thần một khắc nào.
Đột nhiên, Trang Thần hung hăng cắn lên.
Hàm răng chôn trong máu thịt, vết máu uốn lượn chảy xuống theo cánh tay!
Tiểu Ngạo lập tức cắn môi.
Vẻ mặt hắn đau đớn, thân mình run rẩy, lại không rên một tiếng.
Mặc cho Trang Thần hung hăng cắn một hồi lâu mới chậm rãi buông lỏng miệng ra.
Bên môi Trang Thần nhiễm máu, ngón cái chậm rãi cọ qua, màu máu đỏ tươi cọ vào lòng bàn tay.
Hắn vươn tay, sát máu của Tiểu Ngạo lên môi chính mình, trên mặt cười cười.
"Thích sao?"
"......Thích."
Tiểu Ngạo thấp giọng trả lời.
Nhìn ra được, miệng vết thương của hắn rất đau.
Trang Thần vừa lòng mỉm cười.
"Thích thì tốt."
Hắn móc ra một tấm danh thiếp ở túi áo trước ngực âu phục, đặt lên miệng vết thương trên cánh tay Tiểu Ngạo.
Thân mình Tiểu Ngạo run lên, thoáng chốc tấm danh thiếp kia cũng dính máu đỏ tươi.
Trang Thần lấy một góc danh thiếp nhét vào miệng Tiểu Ngạo, làm hắn ngậm giống như một con chó, sau đó dùng sức vỗ vỗ trên mặt hắn.
"Thật ngoan.
Tuần sau thời gian này, gọi đến số điện thoại này, sẽ có người đưa ngươi tới gặp ta.
Hiện tại, ngươi có thể đi rồi."
Trong ánh mắt Tiểu Ngạo