Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"A?"
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc mà nhìn con dao trong tay bắn ra ánh sáng bạc lên bánh kem, lại nhìn nhìn biểu cảm hoảng hốt của Lâm Lộc.
"Cái này là dụng công cụ của chúng tôi, không phải đồ để bán......"
"Nhưng mà trừ bỏ nó, tôi không cần gì hết.
Nó thật xinh đẹp, tôi rất thích nó.
Để tôi mang nó đi, có thể chứ?"
Nhân viên cửa hàng không biết làm sao mà sững sờ tại chỗ.
Lúc này, chủ cửa hàng vẫn luôn không mở miệng cửa nói chuyện.
"Vị khách này, tạm thời ngài đừng nóng nảy."
Chủ cửa hàng lấy con dao trong tay từ nhân viên, lấy một chiếc đĩa nhỏ tinh xảo ra, đặt một khối bánh dâu vừa cắt lên.
Bên bánh kem còn có một ấm trà cùng mấy đĩa điểm tâm nho nhỏ.
"Vị khách này, vốn dĩ hôm nay có một vị khách khác dự định đến đây uống trà.
Nhưng hắn lại hủy bỏ cuộc hẹn, điểm tâm chúng tôi đã chuẩn bị tốt cũng phải vứt đi.
Bởi vì trong tiệm có quy định, trà bánh không được để lâu.
Nhưng mà điểm tâm này cũng ẩn chứa rất nhiều tâm huyết của chúng tôi, vứt bỏ thật sự rất đáng tiếc.
Nếu là ngài không phiền, có thể giúp tôi một chút, thưởng thức chút điểm tâm này không?"
"A? Ông chủ, nào có cái......"
Nhân viên trẻ tuổi muốn xen mồm vào, bị ông chủ xua xua tay ngăn trở.
Ông chủ tiệm bánh tươi cười ôn hòa.
Hắn kéo ghế dựa ra giúp Lâm Lộc, lại rót một ly hồng trà nóng hổi.
"Để cảm ơn, chúng tôi sẽ tặng thêm trà, dùng để ăn với chiếc bánh kem này.
Hôm nay chúng tôi bán hai mươi tư giờ, không cần lo lắng đóng cửa.
Nếu là cậu nguyện ý, cũng có thể tâm sự cùng chúng tôi, ôn lại chuyện xưa.
Được không?"
Vừa nói, ông chủ tiệm bánh lau sạch sẽ dao cắt kem, để sau quầy.
Vốn dĩ trên quầy quầy bày biện một số dụng cụ làm bánh cái ngắn cái dài cũng đều bị hắn bất động thanh sắc cất đi.
Lúc sau, hắn dọn xong một bàn trà bánh tinh xảo, lại nói vài câu cưỡng bách Lâm Lộc, căn bản chưa cho cậu cơ hội từ chối.
"Ông chủ, ông đây là như thế nào......"
Lúc ông chủ cửa hàng ra sau quầy lấy hộp đường, bị nhân viên trẻ tuổi nhéo một phen.
Ông chủ liếc hắn một cái, cười ôn hòa.
"Vị khách này, đã từng là khách quen của nơi này mấy năm trước.
"
"Thật sự? Tôi nhìn dáng vẻ của hắn rất nghèo túng, khách của chúng ta đều là học sinh học viện đế quốc? Thiên chi kiêu tử, tại sao làm thành thế này?"
"Đúng vậy, thiên chi kiêu tử, tại sao lại thành như vậy chứ?"
Thở dài, ông chủ nhẹ giọng nói.
"Cho nên, tôi mới để cậu ấy lại chỗ này.
Đêm khuya đến đây, biểu cảm cử chỉ đều không đúng lắm.
Tôi sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện."
"A? Không đến mức đó đi?"
"Tôi cũng hy vọng không đến mức đó.
Chỉ tiếc, ánh mắt tuyệt vọng của cậu ấy sẽ không gạt người."
Thở dài, ông chủ lấy hộp đường và đĩa bơ, dặn dò nhân viên mang sang.
"Đi thôi.
Một ly hồng trà, mấy miếng điểm tâm, là có thể làm người cảm thấy ấm áp.
Nếu là nhân tâm cũng có thể sưởi ấm đơn giản như vậy thì tốt rồi."
Một lát sau, ông chủ lại xuất hiện bên cạnh Lâm Lộc lần nữa.
Giờ phút này chén trà không còn tỏa khói nóng nữa, ly trà ấm cũng đã lạnh hoàn toàn.
Nhưng là nước trà đỏ thẫm, bánh kem tinh xảo vẫn còn đặt ở chỗ cũ, không động đậy một chút nào.
Trong lòng có hơi nặng nề, trên mặt ông chủ tiệm bánh vẫn cười.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Lâm Lộc.
"Vị khách nhân này, tôi cảm thấy cậu có hơi quen mặt.
Năm đó, cậu cũng là học sinh của học viện đế quốc đúng không?"
"Đúng vậy.
Tôi cũng đã học ở đây bốn năm."
- - Đã từng học bốn năm.
- - Nhưng mà theo quy chế của học viện đế quốc, năm năm mới hết chương trình.
Đã xảy ra biến cố gì khiến cậu ấy gián đoạn việc học, rời khỏi học phủ tiếng tăm nhất đế quốc này đi đâu?
Trong lòng suy đoán, ông chủ lại không đặt câu hỏi.
Hắn chỉ cẩn thận khơi gợi đề tài.
"Vị khách này, mặt cậu thật sự rất quen.
Tôi nhớ ra rồi, có phải cậu đã từng tụt huyết áp té xỉu trước cổng trường không? Sau đó lại có người hăng hái làm việc nghĩa, ôm cậu tới đây, ăn vài thứ mới chuyển biến tốt đẹp.
Sau đó cậu lại thường thường cùng vị khách hăng hái làm việc nghĩa kia tới đây.
Khi đó, mỗi lần cậu tới đây đều chọn bánh kem dâu, đây là loại bánh được yêu thích nhất cửa tiệm chúng tôi, cách làm vẫn giữ nguyên như cũ.
Cậu thật sự không nếm thử sao?"
Lâm Lộc nhìn ông chủ tiệm bánh, miễn cưỡng cười cười.
"Cảm ơn ngài.
Chỉ là hiện tại tôi thật sự ăn không vô."
"Là như thế sao."
Ông chủ cũng không có ý định từ bỏ.
Hắn còn có ý đồ khiến Lâm Lộc mở lòng.
Lần này, hắn lại đổi một đề tài khác.
"Đúng rồi, tôi còn nhớ rõ vị học sinh hăng hái làm việc nghĩa kia là nhân vật nổi tiếng của học viện đế quốc.
Hiện tại hai người vẫn còn liên hệ sao? Lần trước, tôi còn thấy hắn ở trên tin tức.
Chỉ là không nhớ kỹ tên, hình như là Ninh......Ninh......"
"Ninh Trí Viễn."
Ánh mắt Lâm Lộc mơ hồ, lộ ra một nụ cười hư ảo.
"Người kia, tên là Ninh Trí Viễn."
"Đúng! Là Ninh Trí Viễn!"
Ông chủ Ninh thị tiếng tăm lẫy lừng, ai lại không biết? Nhìn thấy Lâm Lộc quả nhiên mở miệng nói chuyện, ông chủ tiệm nhẹ nhàng thở ra.
"Đó đã là chuyện rất lâu trước kia.
Khi đó tôi còn trẻ, còn tràn ngập khát khao đối với tương lai.
Năm thứ nhất đến học viện đế quốc, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với luyênh tập khắc nghiệt như vậy.
Tôi biết trước kia học viện đế quốc là trường quân đội, nhưng tôi không nghĩ tới luyện tập liên tục từ sáng sớm đến buổi chiều, giữa giờ cũng không được nghỉ ngơi.
Khi đó thật sự rất ngu.
Không biết không thể để bụng đói vận động kịch liệt, cũng không biết uống nước khi ánh nắng chói chang.
Nếu tôi không có té xỉu, khả năng sẽ không gặp được hắn."
Nhớ lại chuyện cũ, khóe môi Lâm Lộc gợi lên, trong ánh mắt lại hiện lên một tầng thủy quang.
"Tôi bị hắn ôm vào cửa hàng này.
Khi đó, tôi thậm chí còn không biết tên của hắn.
Tôi chỉ nhớ rõ đầu mình rất đau, cả người toàn là mồ hôi lạnh.
Hắn bận bận rộn rộn, bóng chồng bóng ở trong mắt tôi thành từng lớp, cả diện mạo của hắn tôi cũng không thấy rõ.
Nhưng tôi nhớ rõ động tác của hắn.
Bình tĩnh, như là định liệu hết thảy từ trước.
Chỉ là nhìn cũng cảm thấy rất an tâm."
"Xem ra ấn tượng đầu tiên của cậu đối với hắn rất tốt."
"Đúng vậy.
Từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã thật sự bị hắn hấp dẫn rất sâu.
Tôi còn nhớ rõ hắn tự tay cắt một miếng bánh kem dâu, bưng tới cho tôi ăn.
Khi đó tôi rất chóng mặt, có ăn cũng không vô.
Hắn nói với tôi, hắn sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn tự tay hầu hạ người khác ăn, cho nên nếu tôi dám không ngoan ngoãn ăn sạch, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi.
Tuy rằng hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại có vẻ rất thực hung dữ.
Cho nên tôi cũng không dám nhiều lần, cứ như vậy ăn sạch một khối bánh kem to.
Ăn quá nhanh, tôi ghê tởm rất lâu, nhưng tuột huyết áp biến mất rất nhanh.
Vì thế tôi nghĩ, theo lời hắn nói cũng không sai.
Cho dù rất khó chịu, cũng đều là tốt cho tôi.
Cho nên lúc hắn đưa cho tôi miếng bánh thứ hai, tôi cũng không kháng cự.
Đó là lần đầu tiên ăn tôi ăn nhiều đồ ngọt như vậy.
Sau đó hai ba ngày, tôi lại liều mạng luyện tập, vì muốn giảm calories......"
Trầm mặc một lát, Lâm Lộc che kín mặt.
"Ông chủ, tôi nhìn thấy ông cất dao cắt bánh kem đi rồi."
"Tôi....."
Ông chủ tiệm bánh có hơi xấu hổ.
Lâm Lộc lại chỉ cười ảm đạm, vươn ngón tay ra cắm