Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Mùi thuốc súng tràn ngập ở bốn phía.
Lâm Lộc bị khuỷu tay của Ninh Trí Viễn đè ở trên mặt đất.
Ninh Trí Viễn há to miệng thở phì phò, hoàn toàn không thấy dáng vẻ thong dong đầy mặt nữa.
Một bàn tay hắn máu thịt hỗn độn —— Mới vừa rồi vươn tay tới bắt họng súng, nghìn cân treo sợi tóc hết sức mới đoạt lại được khẩu súng.
Viên đạn liền bay ra ngoài họng súng, giờ phút này một vòng da thịt nứt toạc, phát sưng lên.
Đầy tay là máu, một tay hắn ấn Lâm Lộc ở trên mặt đất.
Máu cọ đầy mặt Lâm Lộc.
Ninh Trí Viễn rống đến mức lồng ngực cũng chấn động.
"Cậu điên rồi có phải không! Nổ súng thật sự sẽ chết người, cậu có biết hay không!"
"......Buông tôi ra."
"Chỉ vì giận dỗi tôi, thế nhưng làm ra loại chuyện này! Lâm Lộc, rốt cuộc cậu muốn thế nào?!"
"Buông tôi ra!"
"Cậu đừng có nằm mơ! Cho dù chết, tôi cũng sẽ không buông tha cho cậu!"
"Vậy anh giết tôi đi!"
Ninh Trí Viễn nhìn Lâm Lộc chằm chằm, hai mắt bắt đầu phiếm hồng.
Hắn cắn răng, từng chữ từng chữ phát ra từ kẽ răng
"Lâm Lộc, cậu đủ rồi.
Đừng nói mấy lời này với tôi nữa, đừng chọc giận tôi.
Nếu không cậu sẽ hối hận."
"Anh buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Trực tiếp giết tôi......Giết tôi đi!"
Ninh Trí Viễn cắn răng, hung tợn đè bả vai Lâm Lộc lại, đầu gối dùng sức đỉnh ở sau thắt lưng cậu.
Nhưng lần này, Lâm Lộc lại giãy giụa giống như điên, hắn sắp không khống chế được cậu!
"Tôi nói đủ rồi! Cậu nghe không hiểu phải không!"
Trên trán nổi lên gân xanh, Ninh Trí Viễn tức giận, trực tiếp bóp cằm Lâm Lộc! Cái này còn chưa đủ, thế nhưng duỗi tay uốn éo, kéo khớp xương hai cánh tay Lâm Lộc xuống!
"Ô a a a! "
Đau đớn kịch kiệt đánh úp lại, khuôn mặt Lâm Lộc trắng bệch, trên môi cũng không có huyết sắc.
Nhưng cậu vẫn không im lặng như Ninh Trí Viễn mong muốn.
Ngược lại cậu còn giãy giụa lợi hại hơn.
Không có cánh tay, không vực người dậy được, nhưng cậu tình nguyện bò đến bùn đất và mặt đất dính đầy thủy tinh cũng muốn tránh thoát Ninh Trí Viễn! Bụi bay mù mịt trên đất, hai người cứ như vậy vặn thành một đoàn.
"Lâm Lộc, rốt cuộc cậu muốn nháo tới khi nào? Cậu muốn cái gì? Tiền? Tôi có rất nhiều! Cậu muốn mua? Muốn đi Thánh Y Ti? Tôi trực tiếp đập tiền cho cậu vào vòng cuối, năm nay sẽ đưa cậu đi —— Cậu còn muốn cái gì? Ngươi muốn mở phòng làm việc, hay là muốn múa ở lễ thành lập học viện đế quốc? Cậu muốn cái gì có cái nấy, còn có cái gì không hài lòng! Cậu quen biết Ninh Trí Viễn tôi lâu như vậy, khi nào......"
"Tôi muốn đi chết!"
Một tiếng thét chói tai, đánh gãy lời nói ủa Ninh Trí Viễn.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
"Không được nói bậy!"
"Ninh Trí Viễn cái gì, Thánh Y Ti cái gì, tôi không biết! Tôi không quen biết anh! Tôi căn bản sẽ không múa nữa! Anh buông tôi ra, anh đừng chạm vào tôi, không được ép ta nữa! Không thì trực tiếp giết tôi đi! Vì sao muốn tra tấn tôi như vậy, tránh ra, đừng chạm vào tôi......Đừng chạm vào tôi! Để tôi chết đi, không được ngăn cản tôi nữa......Trả súng lại cho tôi!"
"Lâm Lộc cậu đang ăn nói khùng điên gì vậy? Dừng tay......Đừng giãy giụa nữa, tôi không muốn cậu bị thương!"
"Người nên dừng tay là anh!"
Là Bạch Vụ.
Mới vừa rồi hắn bị biến cố đấu súng một hồi kia làm kinh hoàng sững sờ ở tại chỗ, giờ phút này rốt cuộc đã tỉnh táo hơn chút.
Hắn xông tới túm chặt Ninh Trí Viễn.
"Ninh tổng, tại sao anh không chịu tin, Lâm Lộc thật sự bị bệnh! Hiện tại đầu anh ấy bị thương là do lúc trước —— Anh làm gì đối với anh ấy anh còn nhớ rõ sao? Mỗi ngày anh ấy đều gặp ác mộng, người khác chạm vào anh ấy một chút anh ấy cũng sẽ nôn mửa! Hơn nữa......Hơn nữa anh ấy thật sự không nhớ rõ anh!"
Thân mình Ninh Trí Viễn cứng đờ.
Hắn chậm rãi quay đầu.
"Cậu nói cậu ấy không nhớ rõ tôi, là có ý gì?"
"Chính là ý anh đang nghĩ!"
Tâm tư Bạch Vụ linh hoạt, theo những lời nói này bịa ra.
"Anh ấy mất trí nhớ, không nhớ rõ cái gì hết! Không riêng gì anh, tất cả ở đế quốc trước kia, anh ấy cũng không có một chut ký ức nào.
Amh không nghe được anh ấy nói sẽ không múa nữa sao? Thánh Y Ti treo ở bên miệng, anh ấy cũng không có một chút hứng thú!"
"Cậu nói bậy! Sao có thể?!"
"Tại sao không có khả năng?"
Bạch Vụ chống eo, gào thét với Ninh Trí Viễn.
"Nếu anh đã tới nơi này rồi, khẳng định cũng đã điều tra qua? Anh thấy Lâm Lộc từng múa ở đây sao? Từng nhắc đến vũ đạo sao? Thời gian cách Thánh Y Ti cũng qua mấy tháng rồi, hiện tại đã bắt đầu dự tuyển, anh thấy anh ấy có ý muốn tham gia sao?
Chính là bởi vì Lâm Lộc không nhớ rõ gì nữa, không nhớ rõ anh, không nhớ rõ đế quốc, cũng không nhớ rõ chuyện vũ đạo!"
"Không, là cậu nói bậy......Chuyện này không có khả năng......"
Ninh Trí Viễn lảo đảo lui về phía sau.
Mới vừa rồi bị họng súng chống ở yết hầu, hắn cũng không hoảng loạn như vậy.
"Tại sao cậu ấy quên tôi? Cậu ấy thích tôi mà, chính cậu ấy từng nói cậu ấy thích tôi......Cậu ấy cùng lắm là bị tôi hiểu lầm thôi, bị đau khổ......Cậu ấy chính là tùy hứng, nhưng cái đó cũng không liên quan! Tôi sẽ không để bụng, tôi có thể dỗ cậu ấy......Chúng tôi ở bên nhau lâu như vậy......Sao cậu ấy có thể nói quên liền quên? Cậu ấy không có khả năng tuyệt tình như vậy!"
"Ninh tổng anh có mặt mũi một chút được không, rốt cuộc là anh ấy tuyệt tình hay là anh tuyệt tình? Anh cũng biết các anh ở bên nhau lâu như vậy, là có thể đến nông nỗi ép người ta nhảy hồ tự sát, mạng của anh ấy thiếu chút nữa đã không còn!"
"Tôi không ép buộc cậu ấy! Cậu ấy cũng không tự sát, là cậu ấy muốn giả chết chạy trốn......Các người đều là một ruộc, cậu cho rằng tôi không biết?!"
Giọng nói Ninh Trí Viễn phát run, lại mang theo tàn nhẫn.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Các người liên hợp lại gạt tôi, cho rằng tôi không hay biết? Lâm Lộc căn bản không phải tự sát, cậu ấy cũng không mất trí nhớ! Đúng hay không! Tôi không tin cậu ấy sẽ quên tôi......Chúng tôi ở bên nhau lâu như vậy, cậu ấy có thể quên ai cũng không thể quen tôi! Cậu ấy là vì gạt tôi!"
"Đừng đánh rắm nữa! Anh ấy quên không được ai, trước tiên phải quên anh đầu tiên! Giả chết? Lừa anh? Anh cho rằng anh là ai? Ninh tổng anh nhà lớn nghiệp lớn, có tiền có thế, nên người khác muốn lấy tính mạng đi làm gì thì làm, đến cuối cùng tuyệt vọng đến muốn chết, cũng còn phải bị bôi nhọ là vì lừa anh?"
Tim Bạch Vụ run rẩy đau đớn.
Hắn thở hổn hển, trực tiếp đi đến bên người Lâm Lộc, cách tay áo kéo tay Lâm Lộc ra.
"Thấy rõ ràng chưa, Ninh đại tổng tài!"
Nói xong, hắn lại kéo cổ tay áo Lâm Lộc ra.
Cánh tay Lâm Lộc nhỏ bé yếu ớt, khớp xương lõm ra một khối.
Trên làn da tái nhợt có thể thấy rõ mạch máu màu xanh nhạt.
Lại ở trên mạch máu, vài vết dao khắc sâu rõ ràng —— Có vết sẹo đã hoàn toàn liền lại, xung quanh làn da tương tự còn có vài vết uốn lượn phồng lên, đỏ thẫm, vừa thấy