Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Cậu nói cái gì...."
"Đừng giả ngu, Ninh tổng! Lúc tôi vớt anh ấy từ trong hồ lên, hạ thân anh ấy bị xé rách, mất máu quá nhiều, toàn thân đều là vết thương! Hạ thân bị xé rách là ở đâu tới, mất máu quá nhiều là từ đâu tới, thương tích đầy người là ai cho anh ấy —— Muốn tôi nhắc nhở anh một chút sao, Ninh tổng tôn quý?"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn hoàn toàn thay đổi.
Nhưng Bạch Vụ hoàn toàn không muốn buông ta cho hắn.
Ngữ khí hắn manh theo châm chọc, tiếng cười lương bạc.
Ánh mắt như dao, hung hăng đâm về phía Ninh Trí Viễn.
"Đúng rồi, thuật tiện nhắc tới.
Lâm Lộc cũng không quên ai, nhưng mà đã quên Ninh tổng anh.
Điều này có nghĩa là gì, Ninh tổng thông minh tuyệt thế như vậy, sẽ không thể không hiểu chứ? Lâm Lộc hận không thể chưa từng quen biết anh, cho nên phá hủy toàn bộ mọi thứ về anh trong trí nhớ.
Anh làm anh ấy tổn thương, tại sao không biết xấu hổ mà giả từ bi mèo khóc chuột ở đâu? Đừng lì lợm la liếm!
Phiền anh thương xót, có mặt mũi một chút, nhanh cút ra khỏi thế giới của Lâm Lộc, được không?"
Nói xong còn chưa hết giận, Bạch Vụ con "phi" một ngụm dưới chân Ninh Trí Viễn.
Bị người ta chỉ vào mũi mắng như vậy, từ khi Ninh Trí Viễn sinh ra đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên.
Nếu là trước kia, chỉ sợ có người dám há mồm mắng hắn một khắc, hắn sẽ tùy ý xua xua tay —— Sau đó, bảo tiêu cũng sẽ xông lên, dùng súng chĩa vào trán người nọ.
Cắt đầu lưỡi, nhất lao vĩnh diệt khiến người đó không thể nói mấy lời vô nghĩa với hắn nữa, báo cho hắn không thể người nào cũng có thể chỉ chỉ trỏ trỏ....Lại lúc sau, là trực tiếp bắn một phát đạn vỡ đầu, hoặc là ném vào trong kho máy từ từ xử lý, tất cả đều phải xem tâm tinh của hắn.
* Nhất lao vĩnh dật (一劳永逸): lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa
Nhưng hôm nay, đám bảo tiêu ngoài nhà kính đã ngo ngoe rục rịch từ sớm, nhưng vẫn không nhận được ám chỉ động thủ của hắn.
Cách tấm kính thủy tinh thật dày và từng tầng thực vật che kín tầm nhìn, đương nhiên cũng không nghe bên trong đang nói cái gì.
Bảo tiêu chỉ nhìn thấy ông chủ mình đứng hồi lâu, xoay người đi đến cửa.
Để lại một gia hỏa có đôi mắt như mèo Ba Tư, ôm một người nằm run run trên mặt đất, nhìn chằm chằm bóng dáng hắn rời đi.
Bọn họ nhìn thấy ông chủ mình nhặt súng lên.
Lại không xoay người bóp cò.
Mà phanh một tiếng, bắn vào cửa sắt rắn chắc ở trước mặt hắn.
Bụi mù tan hết, cánh cửa lớn bị một chân đá văng.
Bọn bảo tiêu vây lên, muốn xông vào nhà kính đưa tên gia hỏa bất kính với ông chủ mình —— Lúc này đây, Ninh Trí Viễn lại vẫy vẫy tay.
Chỉ tiếc là ngăn cản bọn họ.
"Đều cút ngay."
Mặt Ninh Trí Viễn không có biểu tình gì.
Một bên tay hắn bị gãy, thư thái rũ lại bên người một cách kỳ quái.
Bàn tay còn lại bị thương nặng, máu vẫn tuôn trào không ngừng.
Hắn nắm chặt khẩu súng kia, máu chảy xuống theo nòng súng, nhỏ giọt trên mặt đất.
"Bạch Vụ, chăm sóc cậu ấy cho thật tốt."
Phía sau Ninh Trí Viễn truyền đến một tiếng cười lạnh của Bạch Vụ.
"Nếu các cậu quen ở đảo này thì cứ ở đây đi.
Tôi cho cậu dùng những người này, có yêu cầu gì có nói với bọn họ."
"Tôi kêu anh cút! Tôi đường đường là phó quan Bạch Vụ phủ tống đốc đế quốc, nuôi không nổi một Tiểu Lâm Lộc sao?"
"Lâm Lộc là người của tôi.
Từ trước cũng vậy, vậy sau cũng vậy.
Người của tôi, không cần phủ tổng đốc các người nuôi."
"Đừng đánh rắm nữa, cậu ấy đã quên...."
"Vậy thì thế nào? Ngài mai, ngày mốt, mỗi một ngày về sau, mãi cho đến khi cậu ấy chết —— Lâm Lộc cậu ấy, mãi mãi chỉ có thể là người của tôi.
Cho nên cho dù cậu ấy có quên, cũng không có việc gì.
Coi như hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, tôi có thể khiến cậu ấy yêu tôi một lần, cũng có thể khiến cậu ấy yêu tôi vô số lần."
Cúi đầu nhìn khẩu súng kia, ngón tay phất qua đường cong của nòng súng.
Ninh Trí Viễn nhẹ giọng cười cười.
"Khẩu súng này, là cậu đưa cho cậu ấy đi? Tôi tịch thu.
Về sau, đừng cho cậu ấy chơi đồ chơi nguy hiểm như vậy nữa.
Nói xong, Ninh Trí Viễn lôi súng lên, nhẹ nhàng hôn lên họng súng mới vừa rồi chống lên ở ngực Lâm Lộc.
Sau đó gỡ băng đạn xuống, viên đạn rơi trên mặt đất.
Súng lục dính đầy máu đã bị hắn thu vào trong lồng ngực, gần sát trái tim.
Động tác hắn nhẹ nhàng chậm chạp, sắc sắc ôn nhu.
Tựa như cất giấu bên trong không phải là hung khí mà là món quà của người yêu.
............!
"Hắn đi rồi."
Nhìn theo Ninh Trí Viễn bước lên trực thăng, tiếng máy móc gầm rú đi xa, cho đến khi biến mất ở sâu trong bóng đêm, rốt cuộc Bạch Vụ mới thở hắt ra.
"Làm tôi sợ muốn chết.
Lúc Ninh Trí Viễn nhìn anh chằm chằm, y như dã thú.
Trước kia mọi người đều nói hắn xuất thân từ hắc đạo, tôi còn không tin.
Hiện tại tôi tin tồi, gia hỏa này chưa từng ở trên chiến trường, tại sao ánh mắt lại tàn nhẫn hơn so với đám người có kinh nghiệm ở trên sa trường?
Vỗ vỗ ngực, một mông Bạch Vụ ngồi trên mặt đất.
Hắn thuận tay xốc chiếc áo khoác che chở đầu Lâm Lộc.
"Được rồi, không có việc gì.
Tiểu Lâm Lộc anh thật lợi hại, không thể nào nghĩ ra nha? Giả vờ mất trí nhớ, giả tự sát —— Thật đúng là hù dọa Ninh Trí Viễn rồi! Anh không nhìn thấy sắc mặt lúc nãy của hắn, oa, xanh mét xanh mét...."
Vừa cười, Bạch Vụ vừa chọc chọc Lâm Lộc.
"Tiểu Lâm Lộc, nói chuyện nha? Tôi thật không nghĩ tới! Thì ra anh cũng sẽ nói dối! Vừa rồi anh nói anh không nhớ rõ hắn, biểu cảm gì cũng rất giống đó...."
"Đúng vậy, tôi nói dối."
Một tay Lâm Lộc chống đất ngồi dậy.
".....Nếu là tôi thật sự quên hắn, vậy thì tốt rồi."
Bạch Vụ trầm mặc một chút, cách quần áo ôm lấy Lâm Lộc.
"Được rồi Tiểu Lộc, không được đau lòng.
Loại người cặn bã như Ninh Trí Viễn, sớm muộn gì cũng có ngày ra cửa bị xe đâm chết! Trên đảo này không có một chút yên ổn, nói không chừng ngày mai hắn ra khỏi cửa, một viên đạn đã bay đến khiến hắn chết luôn! Vậy rốt cuộc anh sẽ không phiền não nữa, đúng không?"
Lâm Lộc hơi hơi lắc lắc đầu, cũng không nói gì.
Sắc mặt cậu tái nhợt, ôm lấy đầu gối của mình.
Ngón tay cậu còn hơi hơi phát run.
Lần đầu tiên nổ súng, còn không hiểu làm thế nào để không chế lực phản chấn thật lớn.
Cánh tay đau nhức, ngón tay càng không nghe theo ý muốn của mình, tê dại từng đợt.
Vừa rồi, lúc chuẩn bị khởi động cò súng, cậu tận mắt nhìn thấy Ninh Trí Viễn vươn tay ra che họng súng lại, mạnh mẽ đoạt súng.
Mùi thuốc súng bốc lên, chỉ là một cái chớp mắt.
Thì ra cho dù ở trước mặt tử thần, chính mình vẫn không có cách quyết định vận mệnh của mình.
Vẫn chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của hắn, sống chết không phải do