Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Tại sao cậu ấy lại hận tôi như vậy......"
"Làm sao tôi biết được? Tôi cũng không phải con giun trong bụng ngài, có thể biết được ngài làm gì đối với cậu ấy? Dù sao kết quả chính là cậu ấy rất hận ngài, hận đến mức ước gì đời này chưa từng biết ngài."
Bác sĩ Lý trào phúng, tâm tình sảng khoái rất nhiều.
"Lựa chọn tốt nhất vẫn là buông tha cho Lâm Lộc, đừng quấy rầy cậu ấy nữa.
Như vậy mới là lựa chọn tốt nhất đối cậu ấy, Ninh tổng ngài cảm thấy sao?"
"Tôi sẽ đối tốt với cậu ấy, sẽ bù đắp cho cậu ấy......"
"Ninh tổng ngài còn không rõ sao? Hiện tại vấn đềkhông phải ngài có nguyện ý bù đắp cho cậu ấy hay không.
Mà là cậu ấy, căn bản không muốn ngài bồi đắp."
"Ông đang nói bậy cái......"
"Tôi có nói bậy hay không trong lòng Ninh rất rõ ràng.
Ở trong mắt Lâm Lộc, ngài biến mất, có lẽ chính là sự bồi đắp lớn nhất đối với cậu ấy."
Không gian an tĩnh.
Đương nhiên bác sĩ Lý không nóng nảy, hắn nhìn chằm chằm móng tay mình giết thời gian, trong lòng đếm số.
Đếm qua số ba trăm mới nghe được Ninh Trí Viễn đối diện gian nan nói một câu.
"Xin lỗi, tôi không làm được."
Quả nhiên như thế.
Trong lòng thở dài một tiếng, bác sĩ Lý ngẩng đầu lên.
"Tôi cũng đoán được Ninh tổng ngài làm không được.
Tâm tính này của ngài, quả thực quá điển hình —— Sau khi trở về đế quốc nếu là không bận, kiến nghị Ninh tổng đến bệnh viện của chúng tôi, chừa cho chúng tôi chút thời gian thăm khám, cũng coi như là giúp chúng tôi góp phần tạo nên sự phong phú cho cơ sở dữ liệu phân tích nhân cách khác thường.
Ninh tổng, không thể chọn lựa chọn tối ưu nhất, vậy chọn cái thứ ưu đi.
Tôi kiến nghị trong những lần tiếp xúc kế tiếp, hoàn toàn lấy Lâm Lộc làm chủ.
Ngài phải từ bỏ lập trường của ngài, thân phận thậm chí mục đích.
Làm như vậy, có lẽ còn có một đường hy vọng.
"
"Có ý gì?"
"Chính là hoàn toàn dựa theo suy nghĩ và tiết tấu của Lâm Lộc.
Đầu tiên, ngài không cần cường điệu về thời gian hai người đã từng ở bên nhau và tầng quan hệ cậu ấy từng thuộc về ngài.
Lần này, để cậu ấy làm chủ, cậu ấy quyết định có muốn phát triển quan hệ giữa hai người hay không, muốn phát triển như thế nào, muốn lấy loại tiết tấu nào để phát triển.
Không nên cưỡng bách cậu ấy, càng không được ép bách cậu ấy.
Quan hệ trước đây của hai người vốn dĩ là ngài cầm quyền chủ động, cũng tương đương với việc lấy đi cảm giác an toàn.
Lâm Lộc không hề ở trong trạng thái được bảo vệ, ở bên ngài lâu như vậy.
Nói thật, cậu ấy kiên trì ước chừng bảy năm mới có vấn đề, nội tâm thật sự rất cường đại.
Nhưng là hiện tại, trạng thái tâm lý của cậu ấy đã như vậy, cậu không có khả năng tiếp nhận thêm bất kỳ áp lực nào nữa.
Cho nên, áp lực chỉ có thể quay về người ngài —— Ngài phải đặt mình ở trong hoàn cảnh Lâm Lộc đã từng trải qua.
Đương nhiên, có lẽ ngài không muốn nghe kiến nghị của tôi.
Rốt cuộc, như tôi đã nói, tâm thái của ngài quá điển hình.
Tôi còn chưa từng gặp người đàn ông nào không có cảm giác an toàn hơn so với ngài.
Ninh tổng, kỳ thật tôi có hơi tò mò, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?"
"Bác sĩ Lý, cái này không liên quan đến ông."
"Như vậy cái này và Lâm Lộc thì sao? Cũng không liên quan à?"
Đối diện với ánh mắt như dao nhỏ của Ninh Trí Viễn, Bác sĩ Lý đĩnh đạc mà nói.
"Bất luận ngài đã từng trải qua cái gì, tôi đoán, ngài cũng chưa từng lộ ra nửa câu với Lâm Lộc.
Lý do thì sao? Không cần thiết, cậu ta không cần biết, hay là cậu ta căn bản không lý giải được?
Ngài là sợ cậu ấy có nhược điểm của ngài? Không đúng, này không hợp logic.
Địa vị của ngài quyền thế như vậy, cho dù có một trăm nhược điểm ở trong tay Lâm Lộc, cậu ấy cũng sẽ không làm gì ngài.
Cho nên, dư lại chỉ có một lý do —— Ngài quá sợ hãi sẽ phá hư hình tượng hoàn mỹ của ngài ở trong lòng cậu ấy.
Cho nên không dám nói cho cậu ấy một chút nhược điểm, ngài e sợ cậu ấy sẽ khinh thường ngài, thậm chí rời khỏi ngài.
Ninh tổng, tôi đoán đúng không?"
"Nói hươu nói vượn! Tôi có tiền như vậy, sao cậu ấy có thể rời khỏi tôi......"
"Cho nên, Ninh tổng ngài tránh không cho cậu ấy muốn rời khỏi ngài, mà là đảm bảo cậu ấy không có cách nào rời khỏi ngài? Ninh tổng, ngài chú ý tới sao? Trong lòng ngài ngài định vị trí gì cho chính mình? Ngài cảm thấy, ngoại trừ có tiền, kỳ thật ngài cũng không cách nào khác giữ lấy Lâm Lộc có phải hay không? Ngoại trừ tiền, ngoại hình và năng lực của ngài, hoặc là tính cách, ngài cảm thấy hoàn toàn không có khả năng hấp dẫn và khiến Lâm Lộc ở lại sao? Ừm, lo âu thường thấy, cùng với tự ti.
Ninh tổng, ngài thật sự nên đến bệnh viện của chúng tôi một chút......"
"Đủ rồi!"
Ninh Trí Viễn lập tức đứng lên, sắc mặt khó coi đến muốn mạng.
Hắn trừng mắt bác sĩ Lý, tựa hồ lúc nào cũng có thể móc một khẩu súng ra bắn lên đầu hắn.
Nhưng bác sĩ Lý lại không có một chút ý tứ sợ hãi nào.
Phân tích đến đây, hắn đã hoàn toàn tiến vào nhân vật.
Hiện tại trong mắt hắn không có tổng tài Ninh thị quyền thế ngập trời gì nữa, chỉ có một bệnh nhân cần hỗ trợ.
"Ninh tổng, tôi là một bác sĩ.
Ngài có thể không tin con người của tôi, lại hẳn là tin tưởng hành vi chức nghiệp thường ngày của tôi.
Nói thật, Ninh tổng, tôi nói những lời này đã nghĩ tới khả năng bị giết người diệt khẩu —— Nhưng dù sao tôi cũng là bác sĩ, Ninh tổng.
Vốn dĩ tôi đã cảm thấy giữa ngài và Lâm Lộc, là ngài bị bệnh nặng hơn.
Trước nay ngài không có bất kỳ ý nguyện cầu cứu nào, là tôi không có biện pháp giúp ngài.
Nhưng hôm nay không giống như vậy.
Ninh tổng, tuy rằng ngài vẫn không muốn thừa nhận, nhưng tôi có thể nhìn thấy vết rách rất nhỏ.
Ngài đang khát vọng có được sự trợ giúp, không phải vì chính ngài, mà là vì Lâm Lộc.
Ngài muốn tôi cứu cậu ấy, ngài muốn tôi cứu cậu ấy thông qua ngài.
Cho nên ngài mới nguyện ý ở đây nghe tôi phân tích tâm lý của ngài, cho dù bạo nộ cũng khống chế chính ngài.
Tôi nói rất đúng không?"
Ninh Trí Viễn không nói một lời.
Bác sĩ Lý cũng không hề nhiều lời.
Cuối cùng, hắn chỉ để lại một câu.
"Nhưng là ngài sai rồi.
Tôi chỉ có thể chữa bệnh, không thể cứu người.
Có thể cứu người nằm ở trong khoang thuyền của ngài, một ngón tay của ngài cũng có thể bóp chết cậu ấy, nhưng ngài mãi mãi không thể dập tắt cậu ấy.
Trong lòng ngài biết rõ ràng.
Nhốt cậu ấy ở bên cạnh ngài là vô dụng, nhưng ngài cho cậu ấy một con đường sống.
Khi đó, có lẽ ngài cũng có thể được cứu rỗi.
Tôi biết hiện tại ngài không làm được.
Nhưng mà Ninh tổng, một ngày nào đó ngài sẽ muốn làm.
Tôi chỉ hy vọng ngài đừng tỉnh ngộ quá muộn, quá muộn rồi, rất nhiều chuyện sẽ không kịp nữa."
.................!
Lâm Lộc "nghỉ ngơi" hồi lâu, Ninh Trí Viễn mới xuất hiện lần nữa.
Hắn trở lại cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Lâm Lộc chằm chằm.
Càng nhìn ánh mắt càng không đúng, tựa như thiên ngôn vạn ngữ đều ùa đến cổ họng lại bị hắn đè ép trở về.
Hắn lại muốn làm gì?
Lâm Lộc chưa từng thấy Ninh Trí Viễn như vậy khiến trong lòng cậu hốt hoảng.
Cậu cảm thấy lông tơ phía sau lưng đều dựng thẳng lên.
"Lâm Lộc, xác thật là em đã từng học ở học viện đế quốc.
Em thật sự không nhớ rõ sao?"
"Ừ."
"Cho dù em không nhớ rõ, nhưng em thật sự đã ở đó bốn năm! Hơn nữa, em đã từng ở đó nói chuyện yêu đương, tất cả mọi người biết.
Em từng có một người yêu......"
"Tôi không người yêu gì cả."
"Em có.
Đừng phủ nhận, em thật sự có.
Hơn nữa em rất hắn, chính em dã từng nói, em không thể không nhận!"
"Tôi không có! Người yêu cái gì, tôi không nhớ rõ! Cho dù lúc đó thật sự có người như vậy thì như thế nào? Hiện tại hắn ở đâu? Hắn từng thích tôi sao? Hay là nói, hắn sẽ xem tôi như một sản phẩm mà tiêu xài, chơi chán rồi thì sẽ vứt bỏ? Bác sĩ nói tôi cũng đã quên người làm tổn thương tôi, là người đó khiến tôi sinh bệnh, hại tôi có kết cục như ngày hôm nay! Nếu hắn thật sự rất tốt đối với tôi, tại sao tôi lại quên hắn? Nếu hắn không tốt đối với tôi, vì sao anh phải bức ép tôi nhớ tới hắn?"
"Em......Em thật sự không thể cho hắn một cơ hội nữa sao?"
"Tại sao tôi phải cho hắn cơ hội? Hắn đáng giá sao? Tôi mất trí nhớ, nhưng tôi không ngốc! Không nên ép nói cái này, tôi cảm thấy ghê tởm, bác sĩ đã từng nói, khiến tôi cảm thấy ghê tởm cũng không phải thứ tốt gì! Quên thì cứ quên đi, quên đi là tốt nhất!"
"Cái này không công bằng......"
"Không công bằng? Tôi nói cho anh cái gì mới là không công bằng —— Tôi nhìn thấy anh là cảm thấy ghê tởm, nhìn thấy bác sĩ bên ngoài kia cũng cảm thấy ghê tởm, nhìn thấy mỗi gương mặt xa lạ đều không chịu được, rõ ràng tôi là một người không thể sinh sống trong đám đông, bởi vì tùy tiện chạm vào ai một chút tôi đều cảm thấy ghê tởm đến muốn nằm liệt trên mặt đất, cái này công bằng sao? Mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, vì sao tôi còn sống, rốt cuộc khi nào thì tôi sẽ chết, vì sao thiên hạ nhiều người như vậy nhưng chỉ có mình tôi là phế vật, vì sao mỗi một buổi tối tôi đều phải tỉnh táo mà trợn trắng mắt suốt đêm cùng với ác mộng! Cái này công bằng sao, vì sao lại là tôi? Tôi đã quên mất người kia, nhưng vậy thì thế nào? Tôi cản trở hắn sao? Hắn vẫn sống tốt như cũ, nhưng mà tôi, tôi không có cuộc sống của tôi, cuộc sống của tôi hoàn toàn là ác mộng!"
Ninh Trí Viễn há mồm, lại căn bản nói không nên lời.
Thế nhưng hắn tìm không ra một câu có thể biện giải vì chính mình
"Nhưng......Nhưng cho dù hắn thật sự làm chuyện có lỗi với em, nhưng đoạn thời gian kia em cũng từng có lúc vui vẻ mà.
Lúc trước em ở trong trường học, em và hắn cũng rất tốt, còn có những người bạn học của em, cũng đều đối với em rất tốt! Bọn họ còn đưa em đi ăn cái lẩu, còn cùng em lên đài......"
Ninh Trí Viễn đột nhiên im miệng.
Hắn phảng phất nuốt một ngụm, nghẹn ở trong giọng nói nửa vời.
Đúng vậy, không có cách nào nói thêm gì nữa.
Những người bạn học đó, ban đầu xác thật khá tốt đều đối Lâm Lộc.
Nhưng cuối cùng thì sao? Chúng bạn xa lánh, nghìn người chỉ trỏ!
Tất cả những điều này, cũng là hắn ban tặng!
Ninh Trí Viễn cắn răng, quả thật hận chết minh lúc trước.
Tại sao làm mọi chuyện đi đến đường cùng như vậy? Kết quả Lâm Lộc muốn cho chính mình một cơ hội, cũng tìm không thấy lý do!
Lâm Lộc thấy hắn như vậy, nhịn không được cười lạnh ra tiếng.
Cậu càng không có hứng thú phản ứng lại Ninh Trí Viễn, đứng lên lập tức đi ra cửa.
"Tiểu Lộc, em muốn đi đâu?"
"Tôi phải về.
Còn có, đừng gọi tôi là Tiểu Lộc.
Rốt cuộc tôi không quen biết anh, xưng hô này có vẻ quá thân mật làm tôi cảm thấy rất không thoải mái."
"Em đừng đi!"
"Vị tiên sinh này, xin anh từ bỏ đi.
Ta đối cái gọi là học viện đế quốc, cùng người đã từng người yêu đều không có nửa điểm hứng thú."
"Nhưng em không thể cứ như vậy cả đời, em không muốn nhớ lại sao?"
"Vì cái gì tôi nhất định phải nhớ lại? Tôi cảm thấy cái này không cần thiết.
Nếu có thể, đời này tôi cũng tính toán không nhớ đến nữa."
"Lâm Lộc!"
"Vị tiên sinh này, mời anh tránh ra.
Tôi căn bản không biết anh là ai.
Tôi chỉ hy vọng anh không được quấn lấy tôi, để tôi im lặng mà sống qua ngày đi."
Ninh Trí Viễn thật sự nóng nảy, lắc mình ngăn trở con đường phía trước Lâm Lộc.
Hắn nghẹn nửa ngày, rốt cuộc phun ra một câu.
"Nếu tôi không phải tới khuyên em hợp lại với tên cẩu nam nhân phụ lòng bạc hạnh kia thì sao?"
Bước chân Lâm Lộc dừng lại.
Cẩu nam nhân phụ lòng bạc hạnh cái gì, còn không phải là bản thân Ninh Trí Viễn sao?
Thế nhưng người này có thể không biết xấu hổ đến nước này? Vì muốn hợp lại, ngay cả chính mình cũng mắng?
13.2 Ninh Trí Viễn mặt dày mày dạn
Đáng tiếc, Lâm Lộc vẫn là xem nhẹ mức độ không biết xấu hổ của