Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Cậu kêu tôi nhịn? Đùa cái gì gì vậy, Lâm Lộc cậu ta chính là chơi tôi!"
"Ninh tổng ngài bớt giận đi! Không phải hiện tại Lâm ca đang bị bệnh sao? Loại bệnh này, hỉ nộ vô thường cũng là bình thường mà đúng không?
"Cho dù cậu ta hỉ nộ vô thường cũng không thể chơi tôi? Tiểu Chu, rốt cuộc cậu là trợ lý của ai!"
"Đương nhiên tôi là trợ lý của ngài, cho nên mới phải suy nghĩ vì Ninh tổng ngài! Không phải ngài nói phải vượt qua lần này sao, mục đích lớn nhất chính là đuổi theo Lâm ca.
Hiện tại nếu anh ấy không quen biết ngài, ngài quá mức cường thế thì chỉ là hoàn toàn ngược lại thôi Ninh tổng! Huống chi anh ấy là người bệnh, Ninh tổng sao ngài có thể so đo với người bệnh chứ? Ninh tổng ngài không muốn đưa Lâm ca về nhà sao? Không muốn bên anh ấy dài lâu sao? Bên phía chung cư tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, vé vào vòng chung kết Thánh Y Ti cũng đã lấy tới tay, chỉ chờ ngài đưa Lâm ca về là có tác dụng đúng không Ninh tổng?"
Một chuỗi pháo liên hoàn, cuối cũng kéo lại Ninh Trí Viễn đang sắp bùng nổ phía bên cạnh lại.
Ninh Trí Viễn thở dài một hơi, dùng sức nhéo nhéo mi tâm.
"Nhưng tôi chờ vài ngày rồi, cuối cùng cũng tới hôm nay.
Thế nhưng cậu ta dám cho tôi leo cây?"
"Nhưng mà trước đây ngày cho Lâm ca leo cây cũng không ít đâu, lúc này mới...."
Tiểu Chu nhỏ giọng phun trào, lại bị Ninh Trí Viễn nghe dược.
Một tiếng rít gào truyền tới.
"Cậu nói cái gì?!"
"Không có việc gì Ninh tổng! Ngài nghe lầm rồi!"
Đương nhiên Ninh Trí Viễn biết mình không nghe nhầm.
Thậm chí, chính hắn cũng biết Tiểu Chu nói cũng có đạo lý.
Nghĩ đến trước đây minh đối với Lâm Lộc hơi khắt khe, trong lòng hắn càng nản, nhịn không được ngồi ở trên cỏ thở dài.
"Lâm Lộc, mở cửa."
Bên ngoài đại sảnh đột nhiên truyền đến tiếng đập của, Lâm Lộc cả kinh giật mình một cái.
Là Ninh Trí Viễn!
Đúng rồi, với loại tính cách của hắn, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn cút ngay.
Có thể nhẫn nhịn đến bây giờ mới quay lại cũng đã là ngoài dự kiến của Lâm Lộc
"Lâm Lộc, để tôi vào."
Còn chưa dứt lại, chốt cửa đã bị vặn ra.
Cửa phòng ngủ của Lâm Lộc khép hờ, nghiêng đầu một bên là có thể nhìn thấy cửa bên ngoài.
Tay Ninh Trí Viễn cắm ở túi quần, đứng thẳng tắp ở cửa.
"Tiểu Lộc, tôi tới rồi đây."
"Không phải nói đừng tới làm phiền tôi sao?"
"Tôi không quấy rầy em.
Chỉ là muốn đi ăn sáng với em, lúc sau tôi sẽ đi ngay.
Như vậy có thế chứ?"
Bữa sáng?
Dường như đọc được kinh ngạc của Lâm Lọc, Ninh Trí Viễn né tráng sang một bên.
Phía sau hắn, nhân viên khách sạn mang tạp dề có viền hoa đứng ở đằng sau, tươi cười với Lâm Lộc.
Lâm Lộc biết người này.
Đoạn thời gian mới đến hòn đảo này là lúc bệnh tình cậu nặng nhất.
Ngay cả ra cửa cậu cũng không thể.
Cách mấy mét, người đi đường cười thân thiện chỉ khiến hàm răng cậu đánh vào nhau, ôm lấy đầu gối trên mặt đất.
Khoảng thời gian không thấy mặt trời đó, cậu tránh ở khách sạn này, không dám nhìn cả mặt của nhân viên giao cơm.
Sáng trưa chiều ba lần, hơn nữa là lúc trà chiều luôn có người người kiên nhẫn gõ cửa sau khiên nhẫn chờ đọi hồi lâu, khiến cậu có thời gian chạy từ phòng ngủ ra ngoài.
Động tác của người nọ cũng rất nhẹ nhàng, cũng không ở lại lâu, mỗi lần rời đi đều hừm nhẹ trong cổ họng một đoạn nhạc mềm nhẹ -- Lâm Lộc nghe không hiểu, nhưng giọng của người phụ nữ đó âm trầm dịu dàng, nhịp điệu cũng rất đẹp.
Lúc sau, khi Lâm Lộc mở cửa phòng ngủ ra sẽ thấy một đóa hoa lớn đặt ở trên bàn, hoặc là một khối điểm tâm.
Đương nhiên, mỗi một bữa cơm đều có những món ăn tinh xảo được bày biện gọn gàng, nhưng vẫn có thể nhìn ra "một khối này" là bất đồng.
Hình dạng của nó không hợp quy tắc, màu sắc cũng không đều, nhân ở bên trong có đôi sẽ trào ra bên ngoài, không hề có một chút tinh xảo.
Nhưng nó tựa món canh cá của Từ Thu Quân, món mì trứng của Bình tỷ, tuy rằng đơn giản bình thường, lại mang theo hương vị gia đình.
Đây cũng không phải là món ăn tinh mỹ của khách sạn, mà là người nào đó tặng.
Nóng hôi hổi, mang theo tò mò và dày rộng, là thiện ý đến từ người xa lạ.
Sau lại có một lần, Lâm Lộc có lấy hết dũng khí mở cửa ra.
Lại nhìn thấy người phục vụ này này, một tay bà bưng ấm trà, một tay kia kẹp cục đường, kinh ngạc mà quay đầu.
"Tôi......"
Lâm Lộc nói không nên lời.
Cậu lại muốn chạy trốn về phòng ngủ.
Nhưng bà lại nhanh tay hơn so với cậu.
Bà cười, nếp nhăn bò lên trên khóe mắt.
Bà dùng tiếng phổ thông đế quốc không quá thuần thục hỏi.
"Tiểu tử, cậu thích uống một chút cacao không?"
Lâm Lộc lắc đầu, lại gật gật đầu.
Cậu không để ý là uống loại cacao nào, cậu chỉ là không muốn khiến bà thêm phiền toái.
"Tôi cho cậu nhiều đường một chút.
Cacao trên hòn đảo này cũng rât nhiều, cũng rất đắng.
Đương nhiên cũng rất khổ, tựa như cuộc sống của chúng ta.
Cho nên chúng ta phải hơn nhiều đường hơn một chút, tựa như chúng ta muốn hát nhiều hơn một chút.
Thần linh mới biết chúng ta sống rất vất vả, ngay cả âm nhạc và cacao cũng ban cho chúng ta.
Tiểu tử, cậu biết hát không?"
"Tôi.....Tôi không biết."
"Phải không? Nhưng mà cũng không sao.
Tiểu tử cậu xinh đẹp như vậy, đứng ở chỗ này cũng ngọt như đường.
Cậu đã là một bài hát.
Hôm nay nơi này cũng không cần hát nhiều thêm."
Bà đổ sửa và cacao quấy đều, lại rải bột phấn quế lên.
Lúc bà cười rộ lên lộ ra nếp nhăn thật sâu, như là một đóa hoa nở ở trên mặt.
Lúc gần đi, bà đặt một tấm thẻ lên bàn.
"Nếu có đồ muốn ăn, có thể viết ở bên trên.
Lúc tôi đi dọn mâm sẽ nhìn thấy.
Tiểu tử, không cần miễn cưỡng mình nói chuyện cùng tôi, không sao, tôi nhìn ra được cậu là một đứa trẻ rất tốt."
Lâm Lộc cũng không viết gì lên tấm thẻ đó.
Nhưng là lúc sau mấy ngày, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng hát, nhìn thấy điểm tâm và đồ uống, cũng có thể nhìn thấy tấm thẻ mới tinh trên bàn.
Rốt cuộc có một ngày, cậu viết ở trên tấm thẻ hai chữ.
"Cảm ơn."
Ngày hôm sau, cậu được một con cá biển nướng, rau bạc hà và hồ tiêu.
"Ở trên đảo của chúng tôi, ra biển sau bắt được nhiều cá thì phải dâng cho thần linh.
Cảm tạ ngài ấy ban thức ăn nước uống cho chúng tôi, cũng cảm tạ ngài ấy ban cho chúng tôi đói và khát.
Bởi vì không có đói cũng sẽ không biết đồ ăn mỹ vị, không có khát cũng không biết nước đáng quý bao nhiêu.
Chúng tôi cũng sẽ cảm tạ thần linh đã ban cho chúng tôi hạnh phúc cũng ban cho chúng tôi cực khổ, ban cho chúng tôi con đường đi đến phương xa, cũng ban cho chúng tôi bụi gai và độc trên đường.
Thần cho chúng tôi đi ra cửa, đi vào trong đám người, người mỉm cười với người, chia sẻ lương thực với người lạ.
Thần kêu chúng tôi nói cảm ơn.
Cậu và những người ban khẳng khái của cậu đã giúp tôi có một phần công việc, nuôi sống đứa con của tôi.
Những lữ giả xa lạ này, cảm ơn cậu mang đến ca khúc nơi xa.
Nhưng cậu tới thế gian này một chuyến, cậu cũng nên nhìn xem mặt trời.
Mặt trời sẽ chữa khỏi trái tim của chúng ta, cũng sẽ xua tan mây mù và bụi gai."
Nắm chặt cá nướng bọc trong giấy, Lâm Lộc cắn môi dưới.
Cậu đứng ở trong phòng ngủ, nhìn chằm chằm bức màn dày nặng kia —— Đã sắp một tháng không kéo ra, phía trên đã có bụi bẩn mỏng.
Cậu hạ quyết định, đột nhiên đi đến dùng sức kéo ra, bụi bẩn tràn ngập, ánh mặt trời đột nhiên chiếu vào!
"Khụ khụ! Khụ......Khụ khụ khụ! "
Hoàng hôn kinh hoàng chợt bắn vào, đau đớn hai mắt đã từng quen với bóng tối của Lâm Lộc.
Cậu dùng mu bàn tay ngăn trở đôi mắt rơi lệ, nhìn về phía mặt trời.
Lúc hoàng hôn trời rám màu xán lạn.
Một nửa mặt trời đã chìm vào biển, để lại một áng tráng tráng lệ màu đỏ cam nhảy nhót trên mặt biển.
Biển rộng, khung trung to lớn.
Chỗ biển vào trời giao nhau là mặt trời vĩnh hằng thật lớn.
Nước mắt Lâm Lộc rốt cuộc rơi xuống.
Ngày hôm sau,