Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Lâm Lộc!"
Tiếng gầm gừ nghiến răng nghiến lợi của Ninh Trí Viễn truyền đến, Lâm Lộc lại không thèm để ý.
Đầu cậu rất đau, trong lòng cũng buồn chán.
Giờ phút này trái tim cậu còn chìm ở dưới đáy hồ đáng sợ kia, ướt đẫm lạnh băng, trên mặt đều là sự chán ghét.
Còn lo lắng đến sự phản ứng của Ninh Trí Viễn sao? Cậu là người đã từng chết một lần?
"Lâm Lộc! Cậu có ý gì, nói rõ ràng cho tôi!"
Ninh Trí Viễn dùng sức gõ, cánh cửa bằng gỗ đặc hơi hơi đong đưa, tiếng rầm rầm rầm rắn chắc ngày càng kịch liệt.
Đáp lại hắn là tiếng khóa cửa kêu cạch một tiếng —— Chẳng những đóng cửa lại, còn khóa thêm một lớp nữa.
Rất hiển nhiên, người bên trong không có nửa ý tứ đáp lại hắn.
"Cậu...."
Mặt mày Ninh Trí Viễn xanh mét.
Nếu không phải không dám, hắn tuyệt đối sẽ giơ chân đá bay cánh cửa vướng bận này!
Đáng chết! Thế mà còn học được lừa dối rồi? Lâm Lộc thuần lương ngoan ngoãn trước kia của hắn đâu?
Lúc trước, Lâm Lộc đối với mình chính là ngoan ngoãn phục tùng, không phải không cho một ánh mắt như thế này!
Ninh Trí Viễn còn nhớ rõ, cò đoạn thời gian hắn rất bận, mỗi ngày đều ở công ty tăng ca đến trời đất tối tăm, phải đến hai ba giờ sáng mới có thể kết thúc cuộc họp cuối cùng, mệt đến ăn không vô, tắm rửa một cái lại ngủ ở văn phòng.
Liên tục một tháng không trở về, ngay cả điện thoại cũng không gọi.
Cho đến khi có một ngày, cuộc họp buổi tối đột nhiên bị hủy bỏ, bốn dĩ hắn nằm ngủ ở gian phòng trong văn phòng kia, lại vẫn là nửa đêm bò dậy, khởi động xe ô tô.
Nhanh như tia chớp, gió lạnh quét qua đầu tóc còn mang hơi nước.
Ninh Trí Viễn cảm thấy được thả lòng, đáy lòng mang theo vài phần mong chờ bí ẩn —— Đã lâu không gặp, có lẽ Lâm Lộc không nghĩ rằng hôm nay mình sẽ về.
Không biết rằng lát nữa lúc làm cậu ở trên giường kêu lên, cậu sẽ có biểu cảm gì?
Khi về đến chung cư đã là mười hai giờ rưỡi.
Lại không nghĩ rằng, cửa mở, đèn vẫn sáng trưng như cũ.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng gas phốc phốc, nồi cháo quay cuồng ùng ục, khí nóng ập đến trước mắt hắn.
"Trí Viễn ca!"
Lâm Lộc chạy ra từ phòng ngủ, đi chân trần dẫm lên sàn nhà.
Vẻ mặt của cậu kinh hỉ, trực tiếp nhào vào cái ôm của Ninh Trí Viễn.
"Anh về rồi? Hôm nay không bận sao? Trí Viễn ca tại sao tóc anh lại ướt như thế này, hôm nay có mưa sao? A trên người anh lạnh quá, có phải anh bị cảm rồi không..."
"Cậu nấu đồ trong bếp lại vào phòng ngủ? Cậu không sợ cháy sao?"
"Em đã canh giờ rồi, đợi lát nữa đồng hồ sẽ kêu lên.
Hơn nữa em đã vặn lửa rất nhỏ, cũng rất nhiều nước, em đã tính qua, nấu ba giờ cũng không có cháy.
Hơn nữa cũng có thiết bị báo cháy, em rất cẩn thận....Trí Viễn ca, anh có muốn ăn một chút cháo không?"
Không đợi hắn trả lời, Lâm Lộc dã chạy vào trong bếp, bưng một chén cháo đầy tràn ra.
Mới múc ra khỏi nổi, khí nóng xuyên thấu qua chén sứ khiến bụng ngón tay Lâm Lộc nóng đến đỏ bừng.
"Trí Viễn ca, ăn một chén được không?"
"Tôi ăn cơm rồi, cậu ăn đi."
"Nhưng mà em sợ Trí Viễn ca bị cảm lạnh, muốn cho anh ấm hơn...."
"Tôi không lạnh."
Ninh Trí Viễn cởi âu phục ra ném ở trên sofa.
"Ăn xong rồi thì đi tắm rửa đi, đi ngủ sớm một chút.
Không cần dọn phòng bếp, sáng mai kêu Tiểu Chu tìm người dọn vệ sinh tới.
Về sau buồn ngủ thì không cần nấu ăn nữa, đầu óc suy nghĩ cái gì? Còn có, hơn nửa đêm ăn thì có gì tốt? Mỗi ngày cậu ở nhà cũng không làm gì, ngay cả quy luật nấu ăn cũng không làm được?"
Lâm Lộc ủ rũ.
Cũng chỉ trong một chớp mắt, Ninh Trí Viễn nghĩ có phải mình nói hơi nặng lời rồi không.
Nhưng nhìn phòng bếp, lửa giận trong lòng hắn lại bốc lên bừng bừng —— Nói là ba giờ cũng sẽ không cháy, nhưng loại chuyện này ai có thể tin chứ? Lỡ ngủ quên thì sao? Lửa lớn quá mức thì sao? Thậm chí nước trào ra dập tắt lửa, trúng khí than độc thì sao?
Lâm Lộc cái loại phế vậy này....Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không rõ sao?
Vì thế hắn lạnh mặt đi đến giường, không nhiều lời với Lâm Lộc một câu.
Cho dù lúc mê man ở trên gường, nghe được Lâm Lộc sờ lên giường thật cẩn thận, thấp giọng gọi một câu "Trí Viễn ca" cũng căn bản không phản ứng.
Sau đó, Lâm Lộc lặng lẽ kéo cánh tay hắn ra, nằm ở trên người hắn.
Cứ nhiên vậy biến thành bộ dáng bị ôm vào trong ngực.
Lúc này Ninh Trí Viễn mới cảm thấy nguôi giận đôi chút.
Hắn làm bộ không tỉnh, lại ôm chặt Lâm Lộc vào trong ngực, nặng nề ngủ rồi.
Cho đến ngày hôm sau.
Khi hắn mặc âu phục, đeo cà vạt, đi qua phòng khách chuẩn bị đến công ty lại nhìn thấy chén cháo vẫn còn y như cũ đặt ở trên bàn, cũng không có ăn qua một miếng.
Nguyên liệu bên trong đều là thứ hắn thích, đọng trong cháo lạnh băng.
Lúc này Ninh Trí Viễn mới suy nghĩ cẩn thận một chút.
Thì ra thứ này là chuẩn bị cho mình.
Tại sao cậu ta lại biết mình sẽ quay về? Tiểu Chu nói cho cậu ta sao?
Không đúng.
Tối hôm qua mình nhất thời nảy lòng tham với Lâm Lộc, Tiểu Chu cũng không biết.
Cho nên hay là cậu kết giao với thư ký nào trong công ty làm người theo dõi cho cậu ta, trộm nói cho cậu hành tung của hắn? Loại chuyện này những nhân viên cấp cao cũng dùng, Ninh Trí Viễn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Hắn chỉ là kinh ngạc, rốt cuộc Lâm Lộc vãn luôn rất ngốc, phương diện này lại càng không thông suốt.
Hắn cũng không quá tin cậu có cái đầu óc này.
Có tiền đồ.
Đại khái chính là có chuyện như vậy đi.
Rốt cuộc đã không về một tháng rồi, cậu cũng sẽ không mỗi ngày thức đêm nấu đồ ăn, chỉ vì lỡ đâu hắn sẽ trở về?
Mặc kệ nói như thế nào, Lâm Lộc có tâm tư này thế nhưng hắn rất cao hứng.
Thậm chí còn chớp mắt một cái hối hận —— Nếu biết như vậy từ sớm, tối qua cũng không nói nặng đến thế.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Rốt cuộc cậu là mặt hàng bán cho hắn.
Kỹ xảo lấy lòng hắn, chỉ sợ cũng chính là vì lợi ích đi.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, cho dù là nguyên nhân như thế nào, hành vi này vẫn rất nguy hiểm.
Thiêu hủy chung cư cũng không bao nhiêu tiền, nhưng nếu xảy ra thương vong thì sao? Cái loại ngu xuẩn này, tối hôm qua ở trong ngực hắn ngủ sâu như vậy, ngay cả hắn đứng dậy đi rửa mặt cũng không biết! Lỡ như thật sự lửa lớn nổi lên....!
"Trí Viễn ca!"
Ninh Trí Viễn vừa nghĩ đã đẩy cửa ra.
Nghe được tiếng của Lâm Lộc chạy chân trần ra đến.
Trên người cậu chỉ mặc áo ngủ, không khí buổi sáng hơi lạnh khiến mũi cậu đỏ lên.
"Trí Viễn ca, anh phải đi sao?"
"Ừ."
"Tối hôm