"Chỉ có một lần kia, cha tôi nhìn đến tôi.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, ngày đó, tôi bị bà đẩy đến bữa tiệc, xung quanh có rất nhiều ánh mắt dồn về đây.
Bởi vì tôi quá căng thẳng nên đã vấp ngã.
Tôi rất ảo não —— Có phải cha tôi thấy tôi rất vô dụng không, rất thất vọng về tôi? Nhưng tôi đã ý thức được ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía bà tôi, mà không phải tôi.
Bà đã không xuất hiện ở tiệc tụ hội của Ninh thị nhiều năm.
Dù sao bà cũng là mẹ ruột của cha tôi —— Nhưng khi đó tôi không biết điều này.
Bởi vì tôi sống ở trên đảo, tôi thiếu khuyết rất nhiều kiến thức bình thường, sau đó tốn rất nhiều sức lực để bổ sung thêm.
Chúng tôi dừng ở cửa.
Tôi nghe được bà nói, Ninh Như Huy, đây là con của con.
Con nhìn nó, lớn lên có giống mẹ nó không?
Tôi đoán tôi thật sự rất giống mẹ tôi đi.
Bởi vì vốn dĩ chúng tôi xuất hiện mà những người nói khe khẽ đều đột nhiên im lặng lại.
Toàn bộ hội trường an tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Lúc này, rốt cuộc những ánh mắt đó cũng tập trung ở trên ngưòi tôi.
Ánh mắt của bọn họ như là một mũi đao nhọn, muốn lột da khoét thịt đến thấy xương cốt của tôi, nhìn chăm chú tôi ngã trên mặt đất.
Tất cả mọi người đều muốn biết tôi có sức nặng đến cỡ nào.
Tôi biết, nhưng tôi không để bụng.
Trong mắt của tôi chỉ có người ngồi ở trên vị trí tối cao kia.
Đó là cha tôi.
Cha tôi nhìn tôi hồi lâu, sau đó đi tới hướng tôi.
Từ nơi ông ta ngồi đi đến cửa, một đường thẳng tắp.
Người hai đều tránh ra, cha đi đến trước mặt tôi, dắt lấy tay tôi, đi tôi lên đài.
Một khắc đó, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi.
Tôi từ một đứa con mồ côi không biết chui ra từ nơi nào, trở thành con trai duy nhất mà gia chủ thừa nhận.
Tôi nhớ rõ, cha tôi hỏi tên của tôi.
Sau đó giơ cao cánh tay của tôi, tuyên bố với mọi người —— Con ông ta, đã trở lại."
Nghe đến đó, Lâm Lộc chậm rãi thở hắt ra.
Vừa rồi cậu còn có hơi lo lắng —— Khẩu khí của Ninh Trí Viễn quá mức kỳ quái, làm người ta có dự cảm xấu.
Nhưng cuối cùng, cha tóm lại vẫn là cha, luôn yêu con......Đúng không?
Cậu chuyên tâm nghĩ, cũng chưa phát hiện Ninh Trí Viễn đang quan sát mình.
Càng không biết, cậu cật lực che giấu sự căng thẳng, Ninh Trí Viễn đều nhìn thấy rõ ràng.
Ánh mắt Ninh Trí Viễn càng mềm mại.
Hắn nghĩ, Lâm Lộc thật sự quan tâm hắn.
Cho dù tất cả những chuyện này đã qua, giờ phút này hắn đã có được toàn bộ đế chế Ninh thị.
Cậu sẽ lại vì những chuyên nho nhỏ của Ninh Trí Viễn canh cánh trong lòng, sẽ lo lắng.
Nếu cậu còn nhớ rõ, đại khái cũng sẽ đau lòng đi?
Ninh Trí Viễn ngước mắt lên, nhìn chằm chằm trần xe bằng da xa hoa quen thuộc trên đầu.
Ban đầu, hắn chỉ là một quân cờ trong tay bà, chưa từng có người đau lòng cho hắn.
Sau đó, hắn giành chiến thắng trong cuộc tranh đấu quyền lực tàn khốc tàn khốc, không ai còn dám đau lòng cho hắn nữa.
Lâm Lộc, những người từ nhỏ cậu gặp cho đến khi lớn lên đều không giống như vậy.
Nhưng tại sao mình lại không phát hiện sớm hơn?
Chung quy cậu vẫn đơn thuần thiện lương quá mức.
Cậu không hiểu nhân tâm hiểm ác.
Càng không suy nghĩ một chút —— Nếu cha hắn thật sự quan tâm hắn một chút, tại sao sẽ là mười mấy năm cũng chẳng quan tâm? Thậm chí lúc con trai người ta mười mấy tuổi mới lần đầu tiên hỏi hắn tên là gì?
"Một lần gặp mặt này, thậm chí cho tới hôm nay vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Trong mơ cha tôi nắm lấy tay tôi, tôi căng thẳng đến mức nuốt nước bọt không ngừng, cố gắng bày ra bộ mặt nghiêm túc, không muốn để những người ở dưới đài nhìn ra tôi đang sợ hãi.
Nhưng tâm tư tôi kỳ thật đều đặt ở trên người cha tôi —— tay của tôi đổ đầy mồ hôi, ẩm ướt mà cuộn ở trong lòng bàn tay của ông ta.
Hắn lại không hề phản ứng, từ đầu tới đuôi, ông ta thậm chí không hề vỗ bả vai tôi an ủi, đừng nói đến nói một câu với tôi.
Nhưng ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt tôi.
Cho dù mặt hướng dưới đài, tôi cũng có thể cảm giác được ánh mắt của ông ta như lưỡi dao cứa trên mặt tôi.
Tôi rất căng thẳng, lại cũng rất vui mừng —— Tôi nói cho chính mình, đúng là ông ta rất yêu tôi.
Cho nên ông ta mới không dời tầm mắt.
Rốt cuộc, suốt mười ba năm trước kia, cha ông ấy cũng chưa từng nhìn thấy tôi.
Mà tất cả những điều này, đều là vì bảo vệ cho sự an toàn của tôi.
Ông ta là vì tôi, mới không thể không rời xa tôi."
"Thật lâu sau đó tôi mới hiểu được.
Nếu ngươi thật sự quan tâm một người, là căn bản không có khả năng nhịn được không nhớ đến hắn.
Ngươi sẽ muốn ở bên hắn, trong mỗi lúc rảnh rỗi cũng sẽ nhớ tới hắn.
Ngươi sẽ muốn biết hắn thế nào, hiện tại đang làm gì, ngươi không có khả năng làm như thể không hề quan tâm đến đối phương, tựa như hắn không tồn tại."
......Mặc kệ người kia là người thân hay là người yêu, đều là giống nhau.
Ninh Trí Viễn nghĩ đến đây, nhịn không được nhìn về phía người bên cạnh.
Đôi mắt Lâm Lộc mở lớn hơn nữa, nhìn ra được có hơi căng thẳng.
Cậu đang quan tâm hắn.
Nhưng mà ánh mắt của cha Ninh Trí Viễn, là cái dạng gì?
Sau đó Ninh Trí Viễn đã từng suy nghĩ lại.
Khi đó hắn đã trưởng thành.
Khảo nghiệm bên cạnh sự sống chết vài lần, trải qua bao nhiêu phản bội tàn khốc, sự tin tưởng của hắn không còn tồn tại nữa.
Cho nên rốt cuộc hắn không thể không thừa nhận, trong ánh mắt của cha hắn, tuyệt đối không có nửa phần quan tâm.
Ánh mắt của ông ta, không phải là sư tử cha đối đãi với sư tử con.
Mà là con sói đối với con mồi.
Chỉ sợ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, điều người ông kia kia nghĩ chính là nên làm như thế nào, mới có thể ẩn nấp mà lưu loát vặn gãy cổ hắn?
Vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Chuyện sau đó, cũng không có gì mới.
Tạm thời ông ta chịu đựng sự tồn tại của hắn trong tập đoàn Ninh thị, còn phái bảo tiêu và bảo mẫu cho hắn.
Hắn cũng bắt đầu thường xuyên làm quen với những vị chú bác thực quyền, thậm chí tuổi còn nhỏ đã bị sắp xếp tiếp xúc với cơ mật trong gia tộc —— Nhìn bề ngoài, cha hắn thật sự xem Ninh Trí Viễn trở thành người thừa kế.
Chỉ là, hắn cũng không sống dưới một mái hiên với Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn và bà bị sắp xếp ở tổ trạch Ninh thị xa hoa như tòa lâu đài, nhưng cha hắn mãi mãi ở công ty.
Sau đó Ninh Trí Viễn và hắn mới ở gần nhau, cùng lắm là thấy mặt mà thôi.
Lần đầu tiên, là Ninh Trí Viễn trở về sau chín tháng.
Khi đó Ninh Trí Viễn