Kỳ thật là muốn nghe xong.
Khẩu khí của Ninh Trí Viễn thật sự rất bình bĩnh, sau lưng lại mang theo ý vị bất thường.
Lâm Lộc có thể cảm giác được, đằng sau nhất định xảy ra chuyện không tốt.....Nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao sẽ khiến hắn nói ra "Tôi mới chân chính là đứa trẻ không được mong chờ, càng không có người hy vọng tôi tồn tại"?
Rõ ràng, cha hắn thật sự rất kỳ vọng vào hắn, không phải chính hắn cũng nói như vậy sao?
Nhưng nếu là trả lời muốn nghe tiếp lại có vẻ rất kỳ quái.
Rốt cuộc, mình đã "hoàn toàn không nhớ rõ hắn."
Chuyện xưa của một người hoàn toàn xa lạ, tại sao cậu lại có vẻ để ý như vậy.
Sẽ để lại sơ hở, đúng không?
Lâm Lộc mím môi buồn rầu một lát, vẫn là lắc đầu.
"Tôi không muốn ở chỗ này với anh."
"Được.
Vậy đi ra ngoài một chút đi."
Như là đã dự đoán được cậu sẽ nói như vậy từ sớm.
Vẻ tươi cười của Ninh Trí Viễn cũng không biến đổi, nhẹ ấn cái nút, cửa phòng xe tự động nâng lên.
Trước mắt, một mảnh biển xanh trời xanh.
Trên bờ cát vàng không có một bóng người, nước biển trong suốt.
Cùng với réo rắt kêu to, hải âu bay quanh ở phía trên.
Nước biển lóng lánh như có kim cương, cuối cùng xếp tầng thành màu xanh vô biên.
Nơi xa hơn một chút là đá ngầm cao ngất.
Một ngọn hải đăng cao chót vót trên đá, thân tháp màu trắng tuyết, đỉnh tháp màu cam hồng, nhìn qua là một phong cảnh hợp lòng người.
"Mười mấy năm, ngọn hải đăng kia vẫn còn ở nơi đó."
Gió biển phần phật khiến tóc Lâm Lộc bay lên.
Một chiếc mũ đội đáp ở trên đầu cậu, giọng nói của Ninh Trí Viễn từ phía sau vang lên.
"Khi đó, ngọn hải đăng này xem như đã cứu tôi một cái mạng."
Nói xong, hắn tháo kính râm xuống, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Lộc.
Ý cười trong mắt hắn phai nhạt đôi chút.
"Nhớ rõ cuộc mạo hiểm việt dã tôi nói đến chứ? Ở gần hòn đảo này.
Mười mấy tên thế gia chuẩn bị xuất phát, mỗi người một cái ba lô và áo phao.
Bơi xuống biển, đại khái nửa ngày là có thể bơi tới bờ bên kia -- thật sự là bơi không qua được, nhưng dựa vào sức nổi của áo phao và mô tơ đẩy nước gắn trên đó, thêm thiết bị định vị tự động, đẩy người qua bên đó hoàn toàn không có vấn đề.
Xuyên qua hàng cọ và dừa trên đảo, cuối cùng là tập hợp ở tòa biệt thự trên đỉnh núi.
Biệt thự có súng săn, trong núi cũng có động vật ngoan ngoãn, bắn chết sử dụng dao hợp lý một chút, nướng thịt lên ăn.
Đương nhiên, rau dưa trái cây bao gồm cả gia vị cũng không ít.
Việt dã cái gì chứ, cùng lắm là dạo chơi ngoại thành."
"Đương nhiên, nghe nói mà thôi.
Rốt cuộc có phải sự thật hay không tôi cũng không biết.
Rốt cuộc ngày đó tôi không trình diện."
"Bởi vì bộ áo phao của tôi là bộ bị hư.
Đừng nói mô tơ, căn bản nó cũng đã bay hơi.
Vì thế sau khi những người khác tới đó rất dễ dàng, tôi còn đang liều mạng mà bơi.
Ở trước đảo, trời cũng đã đen.
Phỏng chừng bọn họ cũng không nghĩ tới tôi thật sự có thể dựa vào sức mình bơi tới bờ bên kia.
Cho nên sự tình phía sau mới có sơ hở.
Cha tôi phái mấy người lên một chiếc thuyền chạy đến trước mặt tôi.
Nói là hồi lâu chưa thấy thiếu gia lên bờ, bọn họ rất lo lắng.
Nhưng tôi nhớ rõ quy tắc của trò chơi này, cần phải dựa vào chính sức mình, nếu không muốn bị tính là khiêu chiến thất bại -- Cho dù vốn dĩ chính là một trò chơi, tôi cũng không cho phép chính mình bôi đen Ninh thị.
Vì thế, trong bóng đêm đen tối, tôi chìm nổi ở trong nước biển lạnh lẽo, bọn họ ngồi ở trên thuyền, đi theo phía sau tôi.
Đêm đó ánh trăng rất lớn, chiếu lên mặt biển trước mặt tôi.
Bọn họ tắt hết di động, tôi có thể nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.
Bọn họ nói tiếng thổ ngữ.
Kỳ thật bọn họ không giống người đế quốc, ban đầu tôi đã phát hiện, nhưng tôi cũng biết tầm phủ sóng của Ninh thị ở nước ngoài cũng rất lớn.
Cho nên xuất hiện gương mặt ngoại quốc, tôi cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng bọn hắn đại khái không nghĩ tới, thế nhưng tôi lại hiểu ngôn ngữ của bọn họ.
Cho nên tiếng đàm luận càng thêm không kiêng nể gì."
- - "Chúng ta cứ để cho hắn lăn lộn như vậy sao? Thật phải chờ đến khi hắn bơi tới bờ mới động thủ?"
- - "Không nghĩ tới hắn không bị chết đuối.
Nhỏ như vậy, thế nhưng có thể bơi bốn giờ ở trong biển.
Nếu không phải là con trai của người kia, ta cũng muốn đưa hắn về làm đồ đệ của ta!"
- - "Ha ha ha, đi theo ngươi làm lính đánh thuê sao? Người ta là đại thiếu gia, sẽ nhìn trúng chúng ta?"
- - "Cho nên mới nói, thật phiền toái......Còn phải tự tay giết chết hắn."
"Những người đó là tới giết anh? Tại sao?"
Hiển nhiên Lâm Lộc lắp bắp kinh hãi.
"Bọn họ không phải là do cha anh phái tới để bảo vệ anh sao?"
"Bọn họ đúng là người cha tôi phái tới.
Nhưng mà có phải có phải đến để bảo vệ tôi hay không, cũng không nhất định."
Khóe môi Ninh Trí Viễn gợi lên.
"Em cho rằng người làm cha mẹ thì nhất định sẽ yêu con của mình sao?"
Thần sắc Lâm Lộc buồn bã.
Cậu nhớ tới Từ Thu Quân.
Đúng vậy, làm cha mẹ, cứ nhất định sẽ yêu con của chính mình sao? Có lẽ cũng có yêu, nhưng hiển nhiên đối nhiều người mà nói, cũng không quan trọng bằng chính vinh hoa phú quý của mình.
"Tóm lại, bọn họ không nghĩ tới tôi có thể hiểu tiếng thổ ngữ của bọn họ, cho nên lúc tôi muốn lên thuyền nghỉ ngơi, cũng hoàn toàn không đề phòng.
Tôi nhìn thấy bọn họ trao đổi ánh mắt -- Nói không chừng còn có ý định giết tôi ở trên thuyền."
"Vậy vì sao anh còn muốn lên thuyền?"
"Đương nhiên là bởi vì tôi có ý định lên thuyền giết bọn họ."
"Anh......"
"Tôi quả thực là điên rồi, đúng không? Hoàn toàn là hành động đánh cược mạng.
Nhưng mà Tiểu Lộc, em phải biết rằng, có đôi khi chỉ có đưa vào chỗ chết mới có thể tồn tại.
Nếu lúc ấy tôi lo trước lo sau, chỉ biết nhường quyền chủ động cho bọn họ.
Tôi càng sợ chết, con đường có thể lựa chọn lại càng ít, tới đường cùng, ngược lại không thể chết một cách an ổn.
Nhưng nếu là có thể đánh cuộc một phen, nói không chừng còn có thể lật ngược tình thế hoàn toàn.
Không phải sao?"
Đây là một canh bạc khổng lồ, tiền đặt cược là tính mạng của Ninh Trí Viễn.
Vận khí của hắn không tồi, hắn đánh cuộc thắng.
Ba người trên thuyền trao đổi ánh mắt, để Ninh Trí Viễn lên thuyền.
Như Ninh Trí Viễn tính toán, bọn họ sẽ không ở ra tay ở trên thuyền, miễn cho không để lại chứng cứ trên miệng lưỡi.
Ninh Trí Viễn bước thẳng đến, lấy quyền thế cha, nếu muốn trực tiếp xuống tay làm thịt hắn, ở trong đế quốc sẽ có rất nhiều cơ hội.
Nhất định có nguyên nhân gì đó khiến ông ta không thể trực tiếp động thủ, mà là muốn cho hắn "Chết vào ngoài ý muốn" -- Giống như áo phao hư nửa đường, chính là một việc ngoài ý muốn rất tốt.
Như vậy hiện tại, những người này sẽ tạo ra những chuyện ngoài ý muốn như thế nào? Ninh Trí Viễn im lặng chờ đợi.
Không lâu sau, hắn phát hiện có một người trộm lấy một