Vẫn là trầm mặc như cũ.
Nhưng tốt xấu gì Lâm Lộc cũng không đứng dậy rời đi.
Ninh Trí Viễn cắn đầu mẩu thuốc lá, cười nhàn nhạt.
Giống như trước kia hắn đoán.
Lâm Lộc mãi mãi lương thiện như thế này.
Cho dù là chán ghét một người, đối mặt với thỉnh cầu như vậy, lại vẫn không có cách nào mặc kệ.
Mình thật đúng là đê tiện.
Biết rõ tính tình cậu như vậy, lài còn muốn bới móc những quá khứ bất kham của mình ra cho cậu xem.
Nhưng nếu không thì sao?
Ngoại trừ Lâm Lộc, ai có thể xứng để Ninh Trí Viễn hắn xé mở vết sẹo xa xưa kia ra, triển lãm chuyện xưa mộng cũ máu chảy đầm đìa này?
"Em đi cùng tôi, tôi cho em xem một thứ."
Đứng dậy đi vào động.
So sanh với ba ngày trước, ngoại trừ thiếu một chút đồ hộp, còn lại không có bất kỳ thay đổi gì.
Ninh Trí Viễn lập tức đi qua chồng đồ hộp ở bên cạnh, đến chỗ sâu trong huyệt đọng.
Bên kia có một khối đá ngầm to nhô ra, phải khom lưng mới có thể chui vào bên trong.
Nhưng bên trong ngoại trừ có một khối đá ngầm tích nước không ngừng cũng không có thứ gì khác.
Ninh trí Viễn vỗ vỗ đá ngầm ẩm ướt, chỉ vào bên trong.
"Nhìn thấy khối đá ngầm kia không? Phía sau động.
Đương nhiên, thoạt nhìn hiện tại chỉ là cái hố lõm vào, tuy rằng rất kín đáo, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như huyệt động lúc nãy.
Em đẩy khối đá ngầm kia ra -- Em để ý không? Nhìn qua không giấu được người đúng không?
Đúng thật là cần phải cuộn người lại mới có thể đi vào.
Nhưng kỳ thật không gian bên trong không nhỏ, cũng rất kín đáo.
Tin tưởng tôi, trước kia tôi đã từng trốn bên trong vài ngày, cũng không bị người phát hiện."
Lâm Lộc nhìn cửa động nhỏ hẹp kia, làm như thế nào thể nghĩ Ninh Trí Viễn cao to ở trước mặt có thể chui vào.
Nhưng cậu biết, cái gọi là "trước kia", chỉ sợ là lúc Ninh Trí Viễn bị bọn Rooney rượt đuổi.
Khi đó hắn mới mười mấy tuổi đi.
Cũng khó trách, còn là đứa trẻ.
"Có phải em nghĩ người bình người bình thường rất khó để chen vào.
Nhưng khi đó tôi còn là đứa nhỏ, cho nên mới có thể chui vào? Kỳ thật lúc tôi mười bốn tuổi, cũng đã cao hơn em hiện tại.
Nhưng lúc mạng người khó giữ, chuyện gì cũng có thể làm được."
Ninh Trí Viễn cười, giơ tay đẩy khối đá ngầm kia ra.
Vốn dĩ chỉ là một tầng hơi mỏng, một tay là có thể đẩy được.
Đúng là bên trong trống không, kín đáo mà ẩm ướt.
Âm thanh nước biển dội vào đá ngầm không biết từ đâu truyền đến.
Mặt đất trắng phau, là đã nhiều năm bị nước dội vào, để lại muối khô.
"Nhưng mà khi đó tôi thật sự còn quá nhỏ, đầu óc đơn giản quá mức.
Chạy trốn tởi đảo này, chắc hẳn tôi phải chạy đến nơi sâu nhất trong động đi, phải tìm một nơi ẩn nấp thích hợp nhất.
Nhưng tôi không nghĩ tới, bọn Rooney là lính đánh thuê chuyên nghiệp, đương nhiên cũng sẽ tìm nơi dựng trại -- Vì thế, cuối cùng chúng tôi chọn một nơi, cũng chính là hang động này."
"Khi đó tôi tránh ở trong đây cũng đã kiệt sức.
Rốt cuộc tôi bơi ở trong biển suốt một ngày, lại chạy trốn lâu như vật.
Ngủ quên khi nào tôi cũng không biết, nhưng đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ, loại cảm giác tuyệt vọng khi bị bước chân làm bừng tỉnh."
"Giây tiếp theo, sẽ có chuyện đáng sợ nhất xảy ra.
Tôi đã có dự cảm, lại bất lức.
Hết thảy đều là mình sai, chính mình đi đến bước như ngày hôm nay -- Cho nên, chỉ có thể trơ mắt nhìn tai họa từ trên đầu ập xuống.
Loại cảm giác này, đời này tôi chi gặp hai lần.
Tôi hy vọng mãi mãi cũng không có lần thứ ba."
Khi nói lời này, Ninh Trí Viễn vẫn luôn nhìn Lâm Lộc.
Hắn cảm giác trong miệng đắng ngắt.
Hít sâu một hơi, lại chậm rãi nói tiếp.
"Tóm lại, tôi không tìm thấy con đường thứ hai.
Tiếng bước chân lại càng ngày càng rõ ràng.
Ngoại trừ nơi trú ẩn nhỏ xíu này, tôi thật sự không còn nơi khác để trốn.
Tôi cuộn ở đó, cầu xin bọn họ chỉ đi ngang qua -- Nhưng mà vị trí của hang động này lại được trời ưu ái, không ẩm ướt như vậy, ánh sáng cũng không tồi.
Đây là nơi thích hợp nhất để đóng quân, tôi có thể phát hiện ra điểm này.
Làm sao có thể trông cậy vào việc bọn Rooney không phát hiện được?"
"Bọn họ đi vào huyệt động này, hiển nhiên cực kỳ vừa lòng.
Nhìn thấy bọn họ nhóm lửa trại ở dây, tôi liền biết bọn họ đã không tính toán rời đi.
Ngay cả thở lớn tôi cũng không dám.
Nhưng tôi biết tôi không có khả năng không động đậy ở phía sau vách đá mãi.
Tuyệt vọng là lúc tôi cảm giác được đá ngầm phía sau dịch vào trong nửa tấc -- Là tôi không có sức lực, sức nặng của thân thể đè lên.
Lại không nghĩ rằng cục đá kia và vách đá không phải là một khối, phía sau nó còn có một cái động khác.
Đại khái là tôi chưa tuyệt mạng.
Ở dưới mí mắt bọn họ, tôi dịch cục đá từng chút một, e sợ sẽ phát ra tiếng.
Tốn bao lâu, chính tôi cũng không biết, nhưng tôi thật sự thành công.
Sau khi trốn vào động, tôi cũng tốn một khoảng thời gian như vừa rồi, đẩy vách đá trở lại.
Vì thế, cách một khối đá ngầm, sống qua vài ngày với bọn đuổi cùng giết tận tôi."
"Tôi cách bọn họ rất gần, ngay cả tiếng nói chuyện cũng có thể nghe được rõ ràng.
Tôi cũng hiểu được quy luật hoạt động của bọn họ: Vốn dĩ bốn người là một đội, hiện tại chỉ còn hai người.
Cho nên ban ngày bọn họ sẽ truy tìm tung tích của tôi, buổi tối sẽ trở lại nơi này, bọn họ còn để bẫy sắt ở cửa, hơn nữa khi chui vào túi ngủ súng cũng không rời thân.
Bọn họ phòng bị tôi sẽ đánh lén từ từ bên ngoài, lại không biết tôn vẫn luôn ẩn nấp ở phía sau bọn họ.
Tìm tòi tốn công vô ích, bọn họ càng ngày càng nôn nóng.
Buổi tối bọn họ ngủ càng ngày càng ít, tranh chấp bằng tiếng thổ ngữ bên cạnh đống lửa không thôi.
Tên lính đánh thuê còn lại oán giận lão đại thấy tiền tài sáng mắt, thế nhưng lại gây ra phiền toái như vậy, mà Rooney lại hoàn toàn trung thành với lão đại, cãi nhau với hắn rất nhiều lần.
Mà tôi đói bụng tránh ở trong hang động.
Cũng may vị trí bên trong cũng thấp, tình hình nước thủy triều lúc ấy bao phủ một nửa đáy động.
Tuy rằng tôi không thể ngâm mình ở trong nước biển cả ngày, nhưng nước biển cũng mang đến hải tảo và cua, ở trên vách đá cũng có mấy con hào.
Mấy ngày đó, tôi dựa vào mấy thứ này sống sót.
Đương nhiên, ban ngày bọn họ ra ngoài tôi sẽ uống trộm nước của bọn họ -- Một chút mà thôi, nhất định phải ít đến bọn họ không phát hiện được.
Cũng may như vậy cũng đủ.
Có thể duy trì tôi tự hỏi, nên vặn gãy yết hầu bọn họ như thế nào."
"....Cái gì? Em hỏi vì sao tôi không nhân lúc bọn họ ra ngoài chạy đi? Tiểu Lộc à, em thật đúng là ngây thơ."
"Bọn họ là người mà cha tôi phái tới, lại muốn giết tôi.
Tôi cần