"Người có thể sống sót ở Ninh gia, hoặc là bị ăn luôn, hoặc là ăn người khác, không có con đường thứ hai.
Cha con là như thế này.
Mẹ con, cũng là như thế.
Em cho rằng tôi đang nói chính mình? Đương nhiên không phải.
Người phụ nữ kia chết quá sớm, bà còn chưa kịp tính kế tôi.
Hơn nữa, lấy gia thế xuất thân của bà, không trải qua lễ rửa tội ta lừa ngươi gạt, một cô gái mới hai mươi làm sao có thể hiểu được điều này? Cùng lắm bà chỉ là một quân cờ thôi.
Người chân chính đứng phía sau là mẹ của cha tôi -- Bà của tôi.
Bà có xuất thân hiển hách, đã từng không thua kém địa vị của Ninh gia.
Chỉ tiếc qua mấy đời thay gia chủ, gia tộc của bà cũng dần dần suy sụp, Ninh thị lại vững vàng đi lên.
Lúc bà còn trẻ còn có thể miễn cưỡng trợ lực vì Ninh thị, nhưng mấy chục năm sau tuổi già, có con trai của bà lo liệu, cũng khó có thể trông vào bóng lưng của Ninh thị.
Gia tộc của bà và thế hệ gia chủ của Ninh thị chính là lợi ích kết minh, nhưng tới cuối cùng, gia tộc sau lưng bà cũng không cho bà đủ lợi thế, lại chịu đựng con trai độc nhất chèn ép, bà cũng dần dần tránh khỏi trung tâm xoáy lợi ích của Ninh thị.
Nhưng bà không cam lòng.
Nếm mùi thất bại khống chế con trai, bà lại bồi dưỡng một quân cờ khác.
Đó chính là tôi.
Tôi sinh ra là do sự chuẩn bị của bà tôi.
Thậm chí, ngay cả cha tôi gặp được được mẹ cửa tôi, cũng là một âm mưu.
Nhưng cha tôi là ai? Đương nhiên ông ta phát hiện âm mưu rất nhanh.
Nhưng giờ phút này, ông ta lại yêu người phụ nữ bình thường không biết nặng nhẹ kia, ông ta khinh thường bà bao nhiêu, hận bà bao nhiêu, cũng có chừng đó yêu bà.
Cho nên ông ta không có cách nào tự tay giết bà.
Vì thế người phụ nữa đó bị nhốt ở trong biệt thự, thường thường ông ta sẽ đến nơi đó trong đêm, cuốn lấy thân thể bà như bão táp, cũng sẽ không ở lại qua đêm.
Đương nhiên, ông ta cũng sẽ không để cho người phụ nữ có cơ hội mang thai.
Thậm chí sau khi ông ta phát hiện người phụ nữ có ý đồ muốn mang thai, ông ta còn nghĩ cách khiến bà tuyệt dục, tuyệt hậu hoạn.
Ông ta cực kỳ cẩn thận, cũng không để cho người phụ nữ biết.
Cho đến khi chết, người phụ nữ vẫn cho rằng người đàn ông quyền thế ngập trời này như si như cuồng với mình, yêu đến toàn tâm thần phục.
Có lẽ, người mẹ ngu xuẩn kia của tôi chỉ đoán đúng việc này.
Đúng là cha tôi yêu bà điên cuồng.
Nếu không lúc phát hiện ra âm mưu kia, ông ta đã tự tay vặn gãy cổ bà.
Nhưng cho dù có yêu bao nhiêu, cũng sẽ không trở ngại đến việc ông ta xây dựng quyền thế của mình, cưới một người phụ nữ khác.
Trong tiệc cưới ông ta uống rượu, cũng không chú ý đến người vợ mới ân cần phục vụ cho ông ta, khiến ông ta bắn tinh hoa thu ở đâu đó.
Thật lâu sau tôi xuất hiện, ông ta mới điều tra chân tướng lần đầu tiên -- Thì ra là vị hôn thê mới kia bí mật liên minh với của bà tôi.
Người phụ nữ đố cũng có người yêu, gả cho Ninh thị là bị gia tộc ép buộc.
Cho nên bà căn bản không muốn sinh con cho cha tôi, thậm chí còn hi vọng rời khỏi sau khi đứa con xuất hiện, lấy một khoản bồi thường từ Ninh gia, sau đó sống qua ngày cũng người yêu mình.
Không hề nghi ngờ, bà cũng bị bà của tôi lừa gạt.
Bà chết trong một lần bộc phát căn bệnh kì lạ, nửa đêm phát bệnh đưa đến bệnh viện, ngày hôm sau liền ngưng thở.
Bởi vì là "bệnh truyền nhiễm", cho nên cả lễ tang cũng không tổ chức, di thể bị thiêu hủy vội vàng, tro cốt đưa về gia tộc bà, theo đó là một số tiền rất lớn trong hợp đồng.
Gia tộc bà nhận lấy hợp đồng, không hề nghi ngờ đến cái chết của bà.
Đến nỗi người yêu của bà, từ đầu tới cuối cũng chưa từng xuất hiện.
Đương nhiên, trong đêm tân hôn, bà còn không biết vận mệnh nào đang chờ đợi mình.
Người phụ nữ đưa phần t*ng trùng kia đến cho người dưới trướng bà tôi, mười tháng sau, người mẹ kim ốc tàng kiều kia của tôi, trên đường đi đến bệnh viện trúng đạn bỏ mình.
Nghe nói trước khi bà chết vẫn luôn ở gọi tên, gọi tên cha tôi.
Nhưng mà đến chết, bà cũng không nhìn thấy mặt cha tôi.
Ngày thứ ba sau khi bà chết, tôi sinh ra.
Là t*ng trùng của cha tôi, trứng lấy từ buồng trứng của mẹ tôi.
Bà chỉ là bị làm tuyệt dục, cũng không có nghĩa trứng của bà không có sức sống.
Mang thai hộ cũng là bà tự nguyện, bà vốn định sau khi sinh con ra sẽ thay mận đổi đào, cho nên bà muốn đảm bảo trên người con phải chảy dòng máu của bà và cha tôi.
Nhưng bà không biết, cái gọi là vô sinh, chính là bút tích của người đàn ông sủng ái bà nhất.
Thậm chí, khi bà làm nũng nói chuyện mang thai cho người đàn ông, thế nhưng người kia cũng không nói toạc ra.
Đến nỗi bà tôi......Đầu tiên là bà hợp mưu cùng mẹ tôi, nói người mang thai hộ con của hai người, sau đó lại kế hoạch đấu súng lần đó, kết quả là tính mạng của mẹ tôi.
Tất cả những điều này, rốt cuộc cha tôi có biết hay không? Nếu là biết, ông ta mặc kệ không để ý tới, hay là không thể ngăn cản, hoặc là cũng tham gia trong đó?
Chuyện này, cho tới hôm nay tôi cũng chưa từng biết.
Tôi đoán, đời này tôi cũng sẽ không biết.
Còn có một việc tôi không biết.
Đó chính là tôi sinh ra, rốt cuộc cha tôi có biết hay không.
Tôi đoán ông ta không biết đi.
Nếu không, tôi sống mười bốn năm, chỉ sợ ông ta đã ra tay giết tôi từ sớm.
Rốt cuộc, âm mưu lúc trước để có người mang thai là bốn năm người, cùng lắm tôi chỉ là vừa sinh ra ở một ngày kia, cũng không có cái gì đặc biệt.
Tôi càng có khuynh hướng tin tưởng, tôi chỉ là một thứ nho nhỏ trong đám mà cha tôi muốn giết, cuối cùng lại trở thành quân cờ trong tay bà."
Một trận trầm mặc.
Lâm Lộc ngơ ngác mà nhìn hắn, căn bản không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm Ninh Trí Viễn nhét nửa điếu thuốc vào trong miệng, rũ mắt xuống.
Giờ khắc này, cậu đột nhiên cảm thấy Ninh Trí Viễn nói không sai —— Cậu cũng chưa từng biết rõ người đàn ông này.
Tất cả đều thật sự rất đáng sợ.
Ninh Trí Viễn, rốt cuộc là sống sót như thế nào?
Ma xui quỷ khiến.
Cậu vươn tay, nắm lấy đầu mẩu thuốc lá nhỏ kia, Ninh Trí Viễn nâng mi lên, ánh mắt hai ngưòi giao nhau trong mùi tanh ẩm ướt của biển.
"Làm sao vậy?"
Lâm Lộc không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu do dự thật lâu, không thể tìm thấy lời nào để nói ra.
"Dường như anh vẫn luôn hút thuốc."
"Hửm?"
"Vì sao? Loại hương vị sặc người, thật sự hút tốt như vậy sao?"
Lúc này đây, Ninh Trí Viễn thật sự cười.
Mặt mày sắc bén hòa hoãn xuống, khóe môi cũng gợi lên độ cong ôn hòa.
"Như thế nào, em muốn thử sao?"
"Tôi......"
Lâm Lộc hạ quyết tâm.
Không biết vì sao, đáy lòng cậu dường như có một tầng băng bị phá nát, có hơi đứng ngồi không yên.
Cậu thật sự muốn thử một lần.
Nhưng Ninh Trí Viễn lắc đầu, rút đầu thuốc lá giữa môi hắn ra.
"Thôi.
Thuốc này bị ẩm nước biển rồi, hút vào còn mặn hơn nước mắt."
Hung hăng hút một ngụm, Ninh Trí Viễn phun ra một vòng khói, quay đầu lại.
"Tôi không muốn để em chạm vào nó.
Mấy năm nay, em đã khóc đủ nhiều rồi.
Em không cần loại đồ vật này làm tê mỏi chính mình, càng không cần phải che giấu cảm xúc gì.
Em nên nhìn sao trời nhiều hơn.
Treo ở bầu trời, vô ưu vô lự, vĩnh viễn phát ra ánh sáng sạch sẽ.
Cái đó càng thích hợp với em hơn."
"Vì sao phải nói với tôi những điều này? Loại chuyện này......Nhớ lại, cảm giác sẽ không quá tốt đi."
"Là không tốt lắm.
Nhưng cũng không sao cả, muốn nói thì nói.
Dù sao ngoại trừ em, cũng không có ai xứng nghe tôi nói nhiều như vậy."
Cười nhàn nhạt, Ninh Trí Viễn dụi điếu thuốc lên đá ngầm.
"Coi như em nghe xong chuyện xưa hoang đường rồi.
Ngủ một giấc, quên nó đi.
Đừng quên nhét nút bịt tai lại.
Nơi này cách biển rất gần, luôn có chút ầm ĩ."
"......Hiện tại mới sáu giờ."
"Không sai, còn