"Hắn chết rồi sao?"
Đột nhiên giọng nói của Lâm Lộc truyền đến.
Âm thanh không lớn còn có hơi nghẹn, nghe vào lỗ tai Ninh Trí Viễn lại là tiếng trời.
Lâm Lộc từ sau vách đá ló đầu ra, trên mặt dính đầy bụi bẩn, chỉ có đôi mắt vẫn là trong sáng thanh thuần.
"......Tiểu Lộc, em không bị súng bắn trúng?"
"Không có."
Lâm Lộc từ vách đá sau đứng lên, bắt lấy cục đá chậm rãi bò xuống dưới.
Đầu gối cậu cà nhắc, động tác rất cẩn thận.
Nhưng trên người cậu không có máu, càng không có vết thương.
Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng thở ra, nằm liệt ngồi dưới đất.
Đột nhiên không có sức lực, cả người đều đau xót.
Hắn dùng cánh tay lau mặt một phen, nơi nơi đều là mồ hôi.
Trái tim còn nhảy nhanh như vậy, giống như từ ngực nhảy ra ngoài.
"Em không sao, thật sự tốt quá.
Nhưng em làm tôi sợ muốn chết......Tôi kêu em, tại sao em không trả lời?"
"Tôi sợ hắn chưa chết."
"Cái gì?"
"Vừa rồi lúc anh siết chết tên lính đánh thuê kia anh nói cho tôi mà.
Anh nói nếu là anh, anh sẽ nín thở giả chết, gặp được người không có kinh nghiệm trước tiên sẽ buông, nói không chừng còn sẽ bị anh phản sát.
Nếu là hắn cũng âm hiểm giống anh thì sao?"
Lâm Lộc đến gần, dường như có hơi sợ không dám nhìn thi thể kia.
Lại cẩn thận vươn chân ra, câu khẩu súng bên người tên lính đánh thuê đến, nhặt lên cắm ở đai lưng.
"Em sợ hắn giả chết, sau đó nổ súng bắn em?"
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu, rất vô ngữ mà nhìn cậu.
"Vừa rồi tôi đánh với hắn thế lực ngang nhau, sau đó hắn ném dao ra, vừa lúc bị tôi nhặt lấy tính cắt đứt dây thừng.
Hắn là lính đánh thuê, hẳn là rất rõ ràng điểm này, cho nên hắn không có khả năng không giết tôi liền ngã xuống đất giả chết, để cho tôi thời gian thoát vây.
Tiểu Lộc, cho dù hắn muốn diệt trừ uy hiếp, cũng nên trực tiếp giết chết tôi, mà không phải lừa em.
Em sợ cái gì?"
"Sao có thể? Anh cũng bị trói lại, còn bị thương, tôi có tay có chân còn có súng, ai mới là người uy hiếp không phải rất rõ ràng sao?"
"Ừm......Có súng."
Ninh Trí Viễn nhướng mày, ý vị sâu xa mà quay đầu lại nhìn nhìn lỗ đạn trên vách đá -- Hai phát súng kia của Lâm Lộc không có hiệu quả gì, nháy mắt bóp cò, phỏng chừng cả địch và cả Lâm Lộc, ai cũng không biết viên đạn này sẽ đi đến đâu.
Mặt Lâm Lộc đỏ lên.
"Tóm lại......Tóm lại là tôi giết hắn, cứu anh! Cho dù có uy hiếp cũng nên là tôi, không phải anh!"
"Phải phải phải.
Tiểu Lộc của chúng ta đại sát tứ phương, dũng mãnh vô địch, quả thực là anh hùng can đảm.
Thật lợi hại, quá ghê gớm."
Ninh Trí Viễn cười, giơ giơ cằm về phía Lâm Lộc.
"Anh hùng can đảm, cuối cùng cứu người, giúp tôi mở dây trói được không?"
"Không phải anh có dao sao? Lợi hại như vậy, có thể cắt đứt dây thừng, tôi cảm giác anh không cần tôi cứu."
Lâm Lộc vừa nói vừa vuốt ve khẩu súng mới lấy được, so sánh với khẩu súng mà Bạch Vụ đưa.
Nhìn dáng vẻ, ngược lại giống như mở ra cánh cửa thế giới mới khó lường, một bộ dáng nóng lòng muốn thử luyện tay với súng mới.
【 Mười phút sau 】
"Hạ độc?"
Đầy mặt Ninh Trí Viễn là vẻ khó có thể tin.
"Làm sao em có độc dược, lấy ở đâu?"
"Người khác cho tôi."
Lời nói Lâm Lộc hàm hồ.
Cậu ngồi xổm trên mặt đất, giúp Ninh Trí Viễn bôi thuốc ở miệng vết thương.
"Lúc trước cũng không nhớ tới.
Nhưng mà sau đó Ninh tiên sinh nhắc tới chưng cất nước, xem như nhắc nhở tôi.
Tôi nghĩ, nếu lâu rồi không có động đến nước chưng cất, hẳn là đã lâu bọn họ không uống nước.
Sau khi tỉnh ngủ sẽ không khát nước sao? Cho nên, tôi liền đổ chút độc dược vào.
Quả nhiên bị tôi đoán trúng."
"Dược tính của độc dược này rất mạnh."
"Đúng vậy.
Vốn dĩ tôi còn hơi lo lắng, sợ bọn họ uống thiếu sẽ không chết.
Nhưng mà tên lính đánh thuê kia chỉ uống mấy miếng, còn lại đều đổ ra đất, lại vẫn chết.
Xem ra người ta không gạt tôi, thật là không màu không vị, một giọt phong hầu."
"Người ta? Người ta là ai? Là Bạch Vụ sao?"
"Là một người địa phương.
Anh đừng hỏi, tôi cũng không thân với hắn, cũng không nhớ kỹ tên của hắn."
Lâm Lộc không muốn nói cho Ninh Trí Viễn chuyện vu y kia.
Càng không muốn đề cập tới chân mình.
Cái gì cậu cũng không muốn, chỉ muốn làm tốt chuyện của mình, mặc kệ là giúp Ninh Trí Viễn băng bó, sửa sang lại túi đồ, hay là dọn sạch sẽ hiện trường.
Nói đến cũng kỳ lạ.
Cậu chưa từng tổn thương ai, càng miễn nói đến tự tay giết người.
Hôm nay lại mặt đối mặt lấy tính mạng của một người, đây là phá lệ.
Nhưng hiện tại trong lòng cậu không có nửa điểm bứt rứt, cậu cực kỳ thản nhiên.
Hiện tại chính là hiện tại.
Không liên quan đến tương lai, thản nhiên ở thời khắc này, lướt qua hiện tại.
Trong hang động ẩm ướt, Lâm Lộc dựa vào vách đá ngồi xuống.
Bên người là hai người chết, còn có người cậu đã từng rất yêu cũng là rất hận.
Nhưng Lâm Lộc không cảm thấy căng thẳng, trong lòng cậu rất bình tĩnh.
Cậu cảm giác được lực lượng.
Lực lượng này đến từ hang động an tĩnh, từ hai người nằm trên mặt đất, từ biển bị ngăn cách, cũng từ đáy hồ đen đặc đã từng chiếm cứ toàn bộ cậu.
Lực lường này đến từ tuyệt vọng, cũng đến từ cái chết.
Bởi vì lực lượng này, rốt cuộc cậu có thể đối diện với tuyệt vọng.
Cậu cũng có thể đối diện với ốm đau, ác mộng bên người Ninh Trí Viễn.
Không cần phải trốn tránh nữa, bởi vì cậu không hề sợ hãi.
Là cậu giết người không sai.
Nhưng cậu cũng cứu người.
Cậu có thể tự tay cứu vớt mạng của Ninh Trí Viễn, cũng có thể đủ quyết định vận mệnh của chính mình.
Cậu cúi đầu nhìn tay mình.
Ngón tay thon dài không duỗi ra mà lại nắm chặt.
Cậu cảm giác được sức mạnh của chính mình.
Cậu nhịn không được cầm súng.
Nòng súng bằng kim loại lạnh lẽo bóng loáng, nặng trĩu dừng ở trong lòng bàn tay cậu.
Bị cậu nắm giữ sức lực.
Sức lực có thể giết người, cũng có thể đủ cứu người.
Cậu có thể đi về phía trước một mình, không hề bị bao phủ bởi cái bóng của ai.
Cho dù cái bóng kia sủng ái, hay là hiếp bức.
Hít thở thật sâu ba lần, Lâm Lộc đã mở miệng.
Trong giọng nói của cậu không có hoảng loạn, hết thảy đều bình tĩnh.
"Ninh Trí Viễn."
Hô hấp Ninh Trí Viễn cứng lại.
Gặp lại lâu như vậy, Lâm Lộc cũng không muốn nhìn vào mắt hắn, càng không chịu gọi tên hắn.
Cho dù bị hắn nói toạc, kỳ thật cũng không mất trí nhớ, Lâm Lộc cũng chỉ chịu gọi hắn một câu "Ninh tiên sinh".
Rốt cuộc một tiếng "Ninh Trí Viễn" này là không hề trốn tránh? Lâm Lộc thừa nhận quá khứ của bọn họ?
Vốn nên là chuyện tốt đi.
Ninh Trí Viễn lại không cảm thấy vui vẻ.
Hắn chỉ cảm thấy căng thẳng.
Yết hầu cuộn lại thành một đoàn, nuốt nước bọt cũng cảm thấy đau.
Hắn "ừ" một tiếng, ngồi ngay ngắn.
"Thì ra tôi thật sự không phải phế vật."
"Đương nhiên em không phải!"
Ninh Trí Viễn vội vàng xen miệng.
"Đó là tôi sai rồi, là tôi nói hươu nói vượn! Tiểu Lộc, em ngàn vạn lần đừng để trong lòng......"
"Tôi sẽ không để trong lòng.
Tôi thật sự sẽ không.
Mặc kệ anh nói cái gì, tôi cũng biết tôi không phải cái phế vật.
Tôi có thể cứu mạng anh từ trong tay bọn họ, đương nhiên tôi không phải phế vật."
Khẩu khí chắc chắn, thản nhiên mà bình tĩnh.
Ninh Trí Viễn cảm thấy cổ họng càng chua xót siết chặt, hô hấp cũng không thể.
Lâm Lộc quá bình tĩnh, rõ ràng cậu ngồi ở chỗ này, lại giống như cách mình rất xa.
Giống như là ngôi sao, càng ngày càng sáng không ai với tới được? Nó muốn bay lên không trung.
"Tôi không phải phế vật, tôi tồn tại cũng có ý nghĩa.
Tôi còn phải sống sót, không vì người khác, cũng phải vì chính tôi.
Anh nói đúng không, Ninh Trí Viễn?"
"Đương nhiên, em cần phải sống sót......Tiểu Lộc, em quay về đế quốc với tôi đi! Tôi sẽ đối với em thật tốt, chữa bệnh cho em, tôi còn......"
"Tôi không thể đi theo anh."
Dự cảm xấu vang ầm ầm nện xuống.
Ninh Trí Viễn không thể thở được.
Mắt