"Vì sao phải nói thật xin lỗi với tôi......Em làm chuyện có lỗi với tôi lúc nào? Là tôi có lỗi với em, tất cả đều là tôi xứng đáng không phải sao? Là em đang trừng phạt tôi, tôi biết!"
"Không phải, Ninh tiên sinh.
Chỉ là tôi muốn nói, con người chỉ có thể sống một lần.
Cho dù như thế nào, giết người cũng không phải chuyện tốt."
"Nhưng hôm nay không phải em giết bọn họ sao?"
"......Tôi giết bọn họ, là bởi vì muốn cứu mạng chúng ta.
Nhưng tôi không thể vô duyên vô cớ mà giết người.
Cho dù đối phương là anh cũng giống vậy.
Đương nhiên tôi từng rất hận anh, nhưng cũng đã qua rồi."
Lâm Lộc đứng lên.
Cậu không muốn tiếp tục ngu ngốc nữa.
Tất cả đều không hề có ý nghĩa.
Cậu cảm thấy tim đập thong thả lại nặng nề, mỗi một tiếng đều rành mạch.
Lâm Lộc móc chiếc nhẫn từ trong túi ra, nắm ở trong tay.
Vốn dĩ cậu muốn trực tiếp vứt trên mặt đất, nhưng chuyện tới trước mắt lại thay đổi ý định.
Có chuyện vẫn là nói rõ ràng đi.
Đến nỗi Ninh Trí Viễn có thể nghe rõ hay không, vậy đó chỉ là chuyện của hắn.
"Ninh tiên sinh, anh có cảm thấy mấy ngày nay ở trong hang động, thật giống như nằm mơ không."
"Tránh ở trong hang động này, thật giống như ngăn cách chúng ta với thế giới bên ngoài, cũng ngăn cách với tương lai.
Mấy ngày này, cũng chỉ nghĩ sống sót như thế nào, làm sao để không bị giết chết.
Mỗi ngày phải ăn cái gì, muốn uống nước, buồn ngủ, còn phải đừng để bị phát hiện.
Lúc trước tất cả còn tốt, bên ngoài cũng tốt, khoảng cách giữa chúng ta xa như vậy.
Nhưng cũng không liên quan.
Trước mắt chúng ta cũng chỉ có hang động.
Tưởng tượng như vậy, sự tình lại đơn giản hơn rất nhiều."
Ninh Trí Viễn theo giọng của cậu đã dần dần ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hắn sưng to, nhưng trên mặt không có nước mắt.
Hắn duỗi tay ra sờ túi, lại phát hiện đã hút hết thuốc rồi.
Hắn liền buông tay, lăng lăng nhìn Lâm Lộc.
Lâm Lộc cười cười với Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn nhìn Lâm Lộc, lại không cười với cậu.
"Nếu là em nguyện ý, về sau chúng ta cũng có thể không nghĩ gì hết, chỉ hai người ở bên nhau.
Muốn mọi chuyên đơn giản hơn, cũng sẽ có thể đơn giản."
Lâm Lộc cười một chút, lắc lắc đầu.
"Không phải như thế."
"Vậy em muốn cái gì? Em thích cái gì đều được.
Nhưng là sống nương tựa lẫn nhau lại không cần, nghe tới luôn có hơi thê lương.
Em có thể kiêu căng ngạo mạn, tùy tiện em muốn làm gì, chỉ cần em vui vẻ, cái dạng gì cũng đều được."
Lâm Lộc vẫn cười như cũ, lại lắc lắc đầu.
Lần này cậu cũng không nói gì.
Biểu tình cũng không thay đổi.
Giọng nói của Ninh Trí Viễn càng ngày càng nhỏ.
Như là một người bị rơi xuống nước, dần dần chìm không ở trong hang động trầm mặc tối tăm.
"......Cũng không phải gọi là cái dạng gì cũng được.
Chỉ cần em vui vẻ, thế nào cũng được.
Nhưng em không vui đi.
Tôi đoán, là em không vui, đúng không? Cùng ở bên cạnh tôi em không vui, làm thế nào cũng phải cắt đứt liên hệ với tôi mới được."
Lâm Lộc không hề cười, lắc đầu như cũ.
Cậu không muốn nói cái gì nữa.
Vì thế cậu buông tay ra, chiếc nhẫn kia liền rơi xuống mặt đất.
"Đồ của anh, Ninh tiên sinh."
"Em không giữ lại làm kỷ niệm sao?"
"Anh giữ lại đi.
Tôi không cần cái này."
Đây là câu nói cuối cùng của Lâm Lộc với Ninh Trí Viễn.
Cậu đứng lên, nhìn xung quanh hang động này một vòng, nhặt bình nước ném đi xa -- Như vậy, ngược lại giống như ai đó sẽ xông vào ẩn nấp ở hang động cực kỳ hẻo lánh này, sau đó vô tình ném chai nước ở đây.
Sau đó cậu nhặt con dao của tên lính đánh thuê kia lên, đặt ở bên cạnh khẩu súng trên đai lưng.
Nhưng dao và súng của tên quan chấp hành cậu không đụng đến, để chúng nó ở chỗ cũ.
Lại nhìn khắp nơi một lượt, Lâm Lộc phát hiện đúng là hắn không làm gì nữa.
Cậu liền quay đầu đi, đưa lưng về phía Ninh Trí Viễn.
Bước chân rất chậm, cũng rất vững chắc.
Chỉ là có hơi chậm, như là đề phòng ai đó đột nhiên túm chặt cậu, khiến cậu té ngã bởi vì quán tính.
Nhưng cho đến khi cậu ra ngoài hoàn toàn, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Phía sau không có một chút động tĩnh nào.
Chưa từng có người ngăn cản cậu, cũng chưa từng có người gọi cậu lại.
Hắn rời đi một cách thuận lợi như vậy.
Lâm Lộc tốn nhiều giờ mới ra khỏi hang động, khi đó trời đã sáng.
Ninh Trí Viễn nói thuyền dừng ở bên bờ biển, an an tĩnh tĩnh.
Lâm Lộc lên thuyền, đùa nghịch đồng hồ đo một chút.
Chìa khóa còn đang cắm bên trong, vì thế cậu khởi động chốt mở.
Giống như lời Ninh Trí Viễn nói, cũng không có khó.
Rốt cuộc trước mặt chính là biển rộng, cũng không sợ đụng vào thứ gì, cậu chỉ cần chạy thẳng một đường về phía trước là được.
Sau đó trung tâm biển, Lâm Lộc ngừng lại.
Lúc này mặt trời đã lên rất cao, ánh sáng chói lọi chiếu vào người cậu.
Làn da lộ ra bên ngoài có hơi đau, lúc đôi mắt nhìn về phía trước, vừa lúc ánh mặt trời chiếu vào mắt cậu.
Nước mắt liền chảy xuống.
Lâm Lộc không biết Ninh Trí Viễn ra sao, cũng không biết có người cứu hắn hay không.
Hắn bị thương rất trọng.
Cũng có khả năng hắn đã chết.
Lâm Lộc đứng ở thuyền, thuyền ở dưới chân nhẹ nhàng phập phồng chậm chạp.
Cậu để cái tên Ninh Trí Viễn này giống như gió biển, từ trong đầu cậu thổi qua.
Nhưng trận gió biển thổi qua không ngừng nghỉ.
Lâm Lộc ngừng một hồi ở trong biển, bắt đầu khởi động thuyền.
Bốn phía đều là một mảnh xanh thẳm phập phồng, nhưng cậu có thể nhìn thấy ngọn hải đăng kia.
Đỉnh tháp là màu cam, im lặng mà ngừng ở trên vách đá.
Ninh Trí Viễn nói qua, tòa hải đăng kia đã từng đã cứu mạng hắn.
Nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sau đó hắn lại không nói, Lâm Lộc cũng không hỏi.
Lâm Lộc ngửa đầu nhìn ngọn hải đăng càng lúc càng lớn, cuối cùng cần phải ngẩng đầu hết mức mới có thể thấy được.
Ở dưới chân vách đá và biển rộng, xuất hiện hình dáng của hòn đảo nhỏ.
Một con thuyền to lớn theo gió vượt sóng, càng ngày càng gần, cho đến khi ngừng ở trước mặt cậu.
"Lâm Lộc!"
Lâm Lộc ngẩng đầu.
Ở trên lan can cao cao lộ ra nửa thân mình.
Là Bạch Vụ.
Nhìn thấy Lâm Lộc, hiển nhiên hắn nhẹ nhàng thở ra.
Dùng sức vẫy vẫy tay, sau đó trên thuyền thả xuống một con thuyền thuyền cứu nạn, Bạch Vụ mặc áo phao nhảy xuống thuyền.
"Lâm Lộc các anh sao lại thế này! Tôi đuổi theo tín hiệu, càng đuổi chạy càng xa! Lại chạy vào trong biển cũng hù chết tôi, tôi còn tưởng rằng các anh bị bọn tạp chủng kia giết, bọn họ muốn chạy vào trong biển vứt xác chứ......Anh không sao chứ?"
"Tôi không có việc gì."
Lâm Lộc dùng sức ôm Bạch Vụ, lại tách ra rất nhanh.
Cậu nghĩ tới một chuyện.
"Cậu nói tín hiệu, là tín hiệu gì?"
"Chính là tín hiệu của Ninh Trí Viễn và Phương ca đó, không phải các anh phát ra sao? Đúng rồi, tại sao tôi không thấy Ninh Trí Viễn, người khác đâu?"
"Hắn không ở chỗ này."
"Sao có thể?"
Bạch Vụ buột miệng thốt ra.
Đúng vậy, sao có thể? Máy phát tín hiệu là vật bảo toàn tính mạng, Lâm Lộc đem nó và cả nhẫn để lại cho Ninh Trí Viễn.
Nếu là Bạch Vụ đi theo tín hiệu, tại sao lại chạy đến trước mặt mình?
Bạch Vụ móc máy tín hiệu ra, ánh đèn đỏ lập lòe nháy càng ngày càng nhanh, cuối cùng tới gần cánh tay Lâm Lộc thì sáng lên.
Lâm Lộc nâng cánh tay lên, ở cổ tay áo thượng tìm được một cái máy phát tín hiệu bằng kim loại bằng hạt gạo.
Đồ vật rất nhỏ, đặt ở trong tay cũng không cảm thấy trọng lượng.
Góc cạnh rõ ràng xẹt qua lòng bàn tay, mang theo chút ngứa.
- - Tiểu Lộc, tôi nói đường ra ngoài cho em, em nhớ cho kỹ.
- - Nhớ kĩ rồi chứ? Em vẽ lại một lần cho tôi xem.
Trong bóng đêm, giọng nói của Ninh Trí Viễn trầm thấp, lại rất dịu dàng.
Móng tay cứng rắn của hắn xẹt qua lòng bàn