* Sơn vũ dục lai phong mãn lâu (山雨欲来风满楼): nghĩa là cơn giông trước lúc mưa nguồn (ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động).
Ninh Trí Viễn có hơi hốt hoảng mà nhìn Lâm Lộc.
Cậu cúi đầu, ánh sáng từ phía sau cậu chiếu đến đây.
Biểu tình của cậu chuyên chú, thậm chí còn có thể gọi là trầm tĩnh.
Cậu tỉ mỉ di di tăm bông, miệng viết thương truyền đến từng đợt đau nhè nhẹ.
Khi cậu nâng tay lên, áo thun mềm mại cũng kéo lên theo, vòng eo trắng tuyết lúc ẩn lúc hiện.
Cần phải có một tay chống đỡ thân thể, cho nên cơ bụng cũng siết chặt theo, đường xong cơ bụng hữu lực xinh đẹp co rút lại, biến mất ở dưới đường nhân ngư.
Cậu không phải một con chim trong lồng.
Trong thân thể mảnh khảnh của cậu cất giấu nhiều sức mạnh như vậy.
Cậu có thể bay đi rất xa, cũng có thể bay rất cao.
Cậu có sức lực, đôi mắt cậu sáng ngời, biểu tình của cậu rất chuyên chú.
Cậu cũng có một trái tim đang đập mãnh liệt và ước mơ lấp lánh rực rỡ.
Nhưng vì sao cậu lại không bay đi?
Nhiều năm trôi qua như vậy...!
Cậu vẫn luôn ở lại thành phố này.
Cậu vẫn luôn bồi ở bên cạnh hắn.
"Được rồi"
Cẩn thận dán miệng vết thương lại.
Lâm Lộc hất mái tóc của Ninh Trí Viễn sang một bên.
Ngay sau đó cậu lại nhăn mày -- Có một vết thương rất dài giấu ở sau tóc, vừa đỏ vừa sưng, máu ngưng tụ ở phía trên.
Do bị tóc che khuất không thấy được, cho tới bây giờ Lâm Lộc mới phát hiện.
"Vết thương này là làm sao vậy? Không phải vừa rồi bị thương.
Anh làm gì, tại sao lại sâu như vậy?"
Lời đã nói ra miệng nhưng lại không có hồi âm.
Lâm Lộc nghi ngờ cúi đầu, đột nhiên cảm giác bên hông chợt lạnh.
Là tay của Ninh Trí Viễn.
Chậm rãi dừng ở trên vòng eo lộ ra của cậu.
Ngón tay hắn lạnh lẽo, đầu ngón tay hơi chai, cảm xúc cọ qua làn da rất rõ ràng.
"Ninh Trí Viễn, anh làm gì...."
Ngón tay lạnh băng siết chặt vòng eo, dùng sức kéo cậu xuống! Thân mình Lâm Lộc run rẩy, ngã vào trong lồng ngực Ninh Trí Viễn.
"Không được đi."
"Làm gì? Anh buông tôi ra."
Ninh Trí Viễn không trả lời.
Hắn ôm chặt hơn nữa, Lâm Lộc cũng có thể cảm giác được hắn đang run rẩy.
Hắn lắc lắc đầu, giọng nó mơ hồ không rõ.
"Em không được đi."
"Anh phát điên cái gì vậy? Mau thả tôi ra, anh muốn là gì! Nếu không hiện tại anh đi ra ngoài cho tôi."
"Không cần đuổi tôi đi.
Tôi có lỗi với em, tôi biết sai rồi.
Tôi thật sự biết rồi....Cái gì tôi cũng có thể đáp ứng em, cái gì cũng...Đừng đuổi tôi đi....."
Ninh Trí Viễn cầu xin, lại hung hăng ôm cậu vào trong ngực.
Lâm Lộc hoảng hốt cảm thấy mình không nên ôm nhau với hắn, nhưng trong đầu cậu tê dại, không thể nghĩ được điều gì.
Chỉ có tiếng hít thở hỗn độn của Ninh Trí Viễn bên tai nổ vang trong đầu cậu, khiến cả người cậu đều rối loạn.
Cho đến khi chất lỏng ấm áp dừng ở trên cổ, Lâm Lộc đột nhiên giật mình một cái.
Cậu đẩy Ninh Trí Viễn ra.
"Anh làm gì! Anh...Anh khóc cái gì?!"
Ninh Trí Viễn bị đẩy ra.
Chóp múi hắn đỏ lên, vành mắt cũng đỏ bừng.
Vốn dĩ người đàn ông giống như sói giờ phút này lại đáng thương hề hề mà ngồi ở trong phòng tắm vừa dơ vừa loạn, không nói lời nào cũng không biện giải, cứ như vậy mắt trông mong nhìn Lâm Lộc.
Chỉ có nước mắt nóng bỏng không nhịn được trào ra bên ngoài.
Rơi xuống theo cằm hắn.
"Anh...."
Do dự mở miệng, Lâm Lộc muốn hỏi có phải vết thương của anh rất đau không? Nhưng lại cảm thấy quá buồn cười, loại người như Ninh Trí Viễn giống quái vật, dao xuyên qua bụng cùng lắm cũng chỉ nhíu mày.
Sống chết trước mắt mặt cũng không đổi sắc, còn có thể giết ngược lại lính đánh thuê.
Miệng vết thương kia của hắn cũng không đau đến mức nào đi.
Là có duyên cớ khác.
Nhưng Lâm Lộc biết, tốt nhất mình đừng hỏi.
Không phải không muốn hỏi, mà là không dám hỏi.
Rốt cuộc hiện tại cũng không nói ra lời, tâm mình cũng đã rối loạn....!
"Anh dọn dẹp nhà tắm lại một chút.
Nếu không Bình tỷ sẽ không vui."
Cậu quay người lại, nỗ lực khiến giọng nói lãnh đạm hơn một chút.
"Tôi đi ra ngoài trước."
".....Còn chưa xong."
"Còn chưa xong cái gì? Anh muốn khóc thì....Tự mình khóc đủ đi! Chẳng lẽ anh khóc còn muốn tôi phục vụ?"
"Thật xin lỗi."
"....."
"Không phải tôi cố ý.
Xin lỗi."
"......"
"Nhưng miệng vết thương của tôi còn chưa xử lý xong.
Tiểu Lộc, không phải em nói sẽ bị nhiễm trùng sao? Em nói còn có một cái rất sâu, tôi cũng chưa từng xử lý.
Sẽ bị nhiễm trùng, em không muốn để ý tôi sao?"
Nếu là được chọn, Lâm Lộc thật sự muốn mặc kệ hắn.
Đuổi hắn ra ngoài, để hắn mang theo vết thương và nước mắt.
Hung hăng đẩy hắn té ngã ngoài cửa, không hỏi hắn sống hay chết, mặc cho ván cửa đụng vào mũi hắn.
Xong hết mọi chuyện, không còn một mảnh.
Không phải mình muốn học Ninh Trí Viễn sao? Tại sao không thể cứng rắn hạ quyết tâm, ý chí sắt đá hỗn đản?
"Tiểu Lộc."
"Đừng gào nữa."
Rõ ràng là giọng nói của Ninh Trí Viễn rất thấp, nhưng Lâm Lộc lại cho rằng là hắn gào.
Ninh Trí Viễn cũng không phản bác.
Hắn ngoan ngoạn ngậm miệng, di chuyển tầm mắt.
Hắn cố ý không nhìn ra cửa.
Bởi vì như vậy thì sẽ không nhìn thấy mình đóng cửa đi ra ngoài sao?
Lâm Lộc cảm thấy trong lòng bị nhéo một chút.
Ngực như có cục đá kẹt lại, lung tung rối loạn rơi đập vào trong cổ họng, không thể nôn ra cũng không thể nuốt xuống.
"Anh quay đầu qua làm cái gì? Quay lại đây!
Lâm ngày gào càng vang hơn, âm điệu tẩm đầy bực bội.
Ninh Trí Viễn lại ngoan ngoãn quay trở về.
Hắn há miệng muốn nói gì đó, lại bị Lâm Lộc oán hận ngậm lại.
"Đừng nói chuyện!"
Ninh Trí Viễn nhăn mày lại.
Hắn nhẫn nại nhắm mắt, rũ mi xuống.
Một bộ tư thái ta cần ta cứ lấy.
Rõ ràng rất thuận theo, nhưng nhìn hắn như vậy, trong lòng Lâm Lộc càng bực bội.
"Cúi đầu xuống đi.
Còn có, chân lùi về phía sau một chút."
Lâm Lộc có hơi trốn tránh mà bổ sung một câu.
"Nếu không, anh kêu tôi đứng ở chỗ nào? Cũng không thể ngồi ở trên bụng anh đi"
"Tôi cảm thấy cũng không phải không được...."
"Đã bảo anh đừng nói chuyện..."
Vì thế trong phòng tắm lại trở nên im lặng, chỉ có tiếng hô hấp đan xen của hai người có thể nghe được.
Còn có tiếng tim đập từng nhịp, càng đập càng nhanh.
Lâm Lộc an thần định khí, ngón tay cẩn thận vén vài sợi tóc trên trán Ninh Trí Viễn ra, lại phất phất xung quanh làn da.
Có thể cảm giác được chỗ vết thương vừa sưng vừa nóng, thế nhưng còn có thể sờ được sỏi cát ngưng kết ở trong vảy máu.
Nhìn dáng vẻ, miệng vết thương này chưa từng xử lý qua?
"Tại sao lại bị như vậy?"
"Tôi....Tôi không cẩn thận té ngã."
"Tại sao anh cũng không xử lý một chút?"
"Không sao."
Lâm Lộc vén tóc Ninh Trí Viễn lên thấy vết thương còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cậu, không chỉ sâu, còn có mủ.
Trong lòng cậu càng căng thẳng, nhanh chóng duỗi tay sờ trán Ninh Trí Viễn.
Còn tốt, không phát sốt.
Nhưng ngay sau đó, mu bàn tay đã bị Ninh Trí Viễn chế trụ.
Sau đó bị nâng đến bên miệng, thành kính mà hôn một chút.
Lâm Lộc như bị điện giật thu hồi tay.
"Tôi thấy anh căn bản không có việc gì.
Miệng vết thương cũng khô lại rồi, lại không thể lột ra một lần nữa.
Anh uống chút thuốc hạ sốt đi."
Nói xong, cậu đứng lên.
Thuận tay chỉ quầy chứa đồ.
"Hòm thuốc ở bên trong.
Phòng tắm này quá nhỏ, hai người ở trong bực cả mình.
Tôi đi ra ngoài trước, Ninh tiên sinh tự nhiên đi."
"Tiểu Lộc."
Ninh Trí Viễn thấp giọng hô một câu.
Tựa như Lâm Lộc không nghe được, mở cửa liền đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, rầm một tiếng.
Ninh Trí Viễn thở một hơi dài.
Hắn ngồi dưới đất, hai tay che lại mặt, hồi lâu cũng chưa động đậy.
............!
Đinh linh linh! Đinh linh linh!
Ninh Trí Viễn giật mình một cái, ngẩng đầu lên.
Trái tim đập cực kỳ nhanh, hô hấp hỗn độn, trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ngồi ở trong một