Ninh Trí Viễn nói xong, Tiểu Chu đối diện rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
"......Thật sự? Vậy thật tốt quá."
Tay Ninh Trí Viễn dừng lại xoa xoa giữa mày.
"Tiểu Chu, cậu có ý gì? Cậu cảm thấy là tôi?"
"Ninh tổng, tôi nào dám chứ!"
"Không phải tôi, đó chính là Lâm Lộc? Trừ bỏ cậu ấy, tối hôm qua không ai tới gần chiếc xe kia."
Nói tới đây, Ninh Trí Viễn cũng tự cảm thấy mình vớ vẩn, nhịn không được khẽ cười ra tiếng.
"Cậu đùa cái gì vậy.
Lâm Lộc biết cái gì gọi là thuốc vi phạm lệnh cấm? Cậu ấy muốn cái loại đồ vật này làm cái gì, dùng để tê mỏi đại não, hay là gây tê thần kinh?"
"Không không không, Ninh tổng tôi không có ý gì khác! Đương nhiên tôi không dám hoài nghi Ninh tổng ngài, Lâm ca lại càng miễn bàn!"
"Vậy là tốt rồi.
Nếu không, tôi nên đổi trợ lý có đầu óc rõ ràng một chút."
Ninh Trí Viễn thuận miệng nói.
Lúc sau Tiểu Chu lại lanh lợi nói gì đó, một câu hắn cũng không nghe vào.
Đầu hắn càng đau.
Giọng nói càng đau hơn, rất muốn uống ly nước.
Dựa vào cạnh cửa, hắn nhìn về phía trước phòng khách —— Mới vừa rồi vị khách kia đã làm xong thủ tục, đã vào phòng.
Hiện tại bên cạnh quầy chỉ còn lại một mình Bình tỷ.
Ninh Trí Viễn giơ điện thoại, tầm mắt dừng ở quầy thuốc, bật lửa và mì gói, cuối cùng tìm được một lon coca.
Hắn chỉ chỉ lon coca.
"Tôi muốn mua cái đó."
Bình tỷ liếc hắn một cái, lại nhìn lon coca kia.
Chẳng những không lấy giúp hắn, còn rầm mà một tiếng đóng cửa quầy hàng.
......Không muốn bán sao?
Cũng đúng.
Bình tỷ chán ghét mình như vậy, mỗi lần nhìn đến mình đều thổi râu trừng mắt, bộ dáng một giây liền muốn giết chết mình.
Trước kia tặng tiền và cả nhà nghỉ mới cho chị ấy chị ấy cũng không chịu, làm sao sẽ nguyện ý bán đồ cho mình chứ.
Nếu là nói với chị ấy hắn rất khát, giọng nói rất đau, đại khái chị ấy sẽ cười lạnh nói một câu "Ngươi xứng đáng đau chết" đi?
Ninh Trí Viễn cười khổ, ho khan vài tiếng.
Giọng nói đúng là đau, nhưng cũng không phải không thể nhẫn nhịn.
Không bán thì không bán.
Ninh Trí Viễn bước đến bên cạnh, siết chặt điện thoại.
Tiểu Chu còn đang ríu rít, ồn ào đến hắn đau đầu.
Rầm mà một tiếng, thứ gì đó rơi thật mạnh ở trên quầy.
Ninh Trí Viễn ngước mắt lên, nhìn thấy một ấm nước cồng kềnh kiểu cũ, Bình tỷ xách quai cầm trong tay, bên cạnh là một chiếc ly dùng một lần, phun ra một dòng nước cong cong.
Tiếng đổ nước tí tách tí tách, rõ ràng có thể nghe.
Hơi nước bốc hơi bay lên, hình thành một tầng sương mù mơ hồ.
Khuôn mặt Bình tỷ chán chường, động tác trên tay lại cực kỳ nhanh nhẹn.
Hơi nóng bay lên theo miệng ly.
Bình tỷ trừng mắt liếc nhìn Ninh Trí Viễn, rất khó chịu mà mở miệng.
"Còn không lấy đi?"
"......"
"Chờ cái gì nữa, không phải ngươi muốn uống thuốc sao?"
Ninh Trí Viễn không nhúc nhích.
Hắn có hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Bình tỷ.
"Trước khi Tiểu Lộc đi đã nói, nếu là ngươi không tìm thấy thuốc hạ sốt thì kêu ta lấy giúp —— Ở trong ngăn tủ, hòm thuốc to như vậy! Thế nhưng ngươi còn không thấy? Ngươi là đầu óc có vấn đề sao?"
Hầm hừ liếc Ninh Trí Viễn, cô lại giơ giơ ly nước về phía Ninh Trí Viễn.
"Lấy đi! Còn chờ ta đổ vào trong miệng ngươi sao? Uống thuốc còn có thể dùng coca, nghĩ như thế nào vậy? Ta thấy ngươi đúng là đầu óc có vấn đề!"
Bị mắng.
Ninh Trí Viễn lại không tức giận được.
Lòng tràn đầy một ý niệm —— Rất kỳ quái.
Rõ ràng Bình tỷ và Tiểu Lộc không giống nhau một chút nào.
Nhưng loại mang theo chút ghét bỏ và bất đắc dĩ này, lại có nhẫn nại và biểu tình chuyên chú......Thật là nhìn như thế nào cũng thấy quen thuộc.
Cùng vừa rồi lúc bôi thuốc giúp hắn, trên mặt Tiểu Lộc cũng là biểu tình y như vậy.
"Ngươi có muốn hay không? Không cần thì ta đổ đi!"
Ninh Trí Viễn tiến lên, yên lặng tiếp nhận ly nước kia, cúi đầu nhìn một cái.
Hơi nước nóng hầm hập nhào lên lông mi, vừa ướt lại vừa ấm.
Hắn nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn."
"Không cần phải cảm ơn! Uống thuốc xong thì nhanh cút đi! Nhìn thấy ngươi ta liền bực mình! Hại Tiểu Lộc còn chưa đủ sao, hả? Không dứt có phải không, ngươi không thể đổi người khác sao?"
"Không thể."
"Ngươi nói cái gì?!"
Giọng nói của Bình tỷ lại cất cao mấy độ, lại muốn trở mặt.
"Đổi là không có khả năng đổi, đời này đều sẽ không đổi.
Nhưng là Bình tỷ, về sau tôi sẽ không hại cậu ấy nữa.
Chị yên tâm đi."
"Yên tâm gì ngươi đồ đại đầu quỷ! Ta yên tâm cái gì! Chuyện ma quỷ này của ngươi, nói với Tiểu Lộc đi......Không phải, kêu ngươi đi đâu thì đi! Tìm ai ngươi cũng đừng tìm Tiểu Lộc, ngươi nói với quỷ đi! Ta không tin ngươi nói bậy đâu, ngươi nhìn xem những chuyện ngươi làm trước kia, đó là người có thể làm được sao?"
Cô chửi giỏi lắm lớn tiếng, Ninh Trí Viễn lại im lặng mà đứng ở kia nghe.
Không phản bác, cũng không giải thích, chẳng những cam chịu, hơn nữa vẻ mặt cam chịu đến thong dong.
Cho đến cuối cùng, Bình tỷ mắng chửi người cũng mắng không nổi nữa, hầm hừ ngồi trở về.
Lúc này Ninh Trí Viễn mới bưng ly nước ấm kia trở về phòng tắm.
Để người mắng một trận, chẳng những hắn không tức giận, thế nhưng còn lộ ra một tia ý cười.
"Xem người là con người sao......Cho nên dù chán ghét cũng không thể trông mắt thấy bị thương không quan tâm, cũng không thể để lúc uống thuốc cũng không có nước ấm.
Tiểu Lộc, em là chỉ cái này đúng không?"
"Ninh tổng, ngài nói chuyện với ai vậy?"
Trong điện thoại truyền đến giọng của Tiểu Chu.
"Vừa rồi tôi báo cáo cho ngài chuyện này, ngài thấy thế nào?"
"Hửm? Cậu còn chưa tắt điện thoại sao."
"......"
Tiểu Chu trầm mặc ba giây, vô cớ bi phẫn, cảm giác mình bị vũ nhục sâu sắc.
Nhưng mà nghĩ lại, dù sao đó cũng là lãnh đạo......Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Nhìn tiền thưởng nhìn tiền thưởng, nhẫn nhịn!
Tiểu Chu nhẫn nhục phụ trọng nói.
"Đúng vậy, còn ở đây."
"Còn có việc?"
"Có."
"A.
Vậy cậu nói đi."
Ninh Trí Viễn đáp lời không chút để ý.
Hắn đặt ly nước ở bồn rửa tay, kéo quầy đồ ra.
Hắn nhịn không được hít một hơi.
Rất nhiều đồ.
Hơn nữa rất loạn.
Ninh Trí Viễn có thói ở sạch đối mặt với đống đồ lung tung rối loạn nhét một chỗ như vậy, cảm giác không có chỗ xuống tay sâu sắc.
Nếu là Tiểu Lộc ở đây thì tốt rồi......Cậu mãi mãi có thể nháy mắt tìm đồ mình muốn, cũng sẽ không do dự.
Tại sao cậu lại lợi hại như vậy chứ?
"Ninh tổng?"
"Cái gì?"
"Không có việc gì.
Tôi hỏi ngài mới đúng, lúc tôi nói đến câu nào thì ngài thất thần?"
"Hửm? Vừa rồi cậu nói chuyện sao?"
"......"
Tiểu Chu lại trầm mặc ba giây.
Đây là ông chủ, ông chủ......Thăng chức tăng lương đều dựa vào hắn, hầu hạ mới có tiền tiêu!
Chuẩn bị tốt tâm lý, Tiểu Chu mới hừm hừm giọng nói, bắt đầu lại từ đầu.
"Ninh tổng, gần đây trạng thái của ngài thật sự quá kém.
Cho nên tôi mới thần kinh yếu kém, nghi thần nghi quỷ.
Chủ yếu là đội trị an nói loại thuốc đó không chỉ gây nghiện, còn có giảm đau cực kỳ mạnh và công dụng áp chấn thương tinh thần, tôi còn tưởng rằng thân thể ngài không chịu đựng nổi nữa, mới suy nghĩ đến biện pháp khác!
Nhưng nếu ngài nói không có chuyện như vậy, vậy chuyện này có hơi kỳ quặc.
Thuốc này khó tìm thế này, tại sao lại cố tình xuất hiện ở hiện trường xe ngài xảy ra chuyện chứ? Cái này không phải có vấn đề sao."
"Tiểu Chu."
Ninh Trí Viễn đột nhiên mở miệng.
Hắn nghe hiểu ý của Tiểu Chu.
"Cho nên vừa rồi, đúng là cậu có hoài nghi tôi."
"Thật xin lỗi Ninh tổng, là tôi nghĩ sai rồi.
Tôi xin lỗi ngài.
Nhưng Ninh tổng, chuyện khác thường tất có quỷ, nơi này của chúng ta đầu sóng ngọn gió, có rất nhiều người có ý đồ xấu với ngài."
"Tôi biết, cậu nói đúng.
Không cần xin lỗi.
Đúng là trong khoảng thời gian này trạng thái của tôi rất kém, cậu hoài nghi tôi cũng đúng.
Chỉ là tôi cảm thấy, cậu ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy cũng sẽ hoài nghi là tôi.
Vậy những người khác, chẳng phải là càng phải nghi ngờ tôi hơn sao?
Theo như lời cậu nói, thứ này khó chơi như vậy, vấn đề phía sau càng lớn hơn nữa.
Sợ là có người muốn vu oan cho Ninh thị chúng ta —— Rốt cuộc trong khoảng thời gian này trạng thái của rôi không tốt, rất nhiều người đều thấy ở trong mắt, lại không có