Cách nhà nghỉ hai ba con phố, con đường công viên hoang tàn.
Lâm Lộc còn ở trên ghế dài, hai tay chống đỡ trán.
Cậu đã ngồi ở chỗ này hai giờ, lại vẫn không thể hạ quyết tâm.
Đùi phát đau lên từng trận từng trận.
Hôm nay đi đường không nhiều bằng ngày hôm qua, cho nên đau đớn vẫn giảm đi một chút.
Nhưng Lâm Lộc biết, tạm thời an ổn đều là bão táp đánh úp lại trước bình yên, đêm nay -- Nhiều nhất là chống đỡ được đến nửa đêm -- Đau đớn như gió lớn sẽ thổi quét cậu lần nữa.
Nếu là trước kia, có lẽ chân cậu còn có thể một mình cuộn vào chân giường, cắn chăn bông chịu đựng thời khắc đau khổ nhất.
Nhưng hôm nay không được.
Không chỉ là hôm nay.
Chỉ sợ trong đoạn thời gian tương lai cũng không được.
Bởi vì Ninh Trí Viễn ở bên người.
Hắn không giống như Bình tỷ.
Hắn cố chấp, nhạy bén, giỏi phát hiện về tất vả những dấu vết để lại.
Nếu mình có điểm khác thường, chỉ sợ hắn sẽ phát hiện ra vấn đề trước tiên.
Ở trước mặt hắn, không thể để lộ ra chút sơ hở.
Tám ống thuốc.
Cùng lắm chỉ chống chịu được một tuần.
Vậy sau này, cậu phải chống chịu qua như thế nào?
Hay là nói....Cậu nên bứt ra đi liền, ngay cả giải thích cũng không cho, trực tiếp ném Ninh Trí Viễn ở sau người?
"Linh linh linh...."
Rốt cuộc, Lâm Lộc gọi điện thoại.
Qua hồi lâu bên phía đối diện mới tắt điện thoại, bác sĩ Fred tức giận la rầy một tiếng.
"Lâm Lộc, cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Hơn nửa đêm gọi cho tôi vài cuộc điện thoại, cậu biết tối qua tôi chỉ ngủ mấy tiếng thôi không?"
"Xin lỗi, bác sĩ...."
"Đừng nhiều lời.
Tôi còn chưa tỉnh rượu cậu biết không?"
Đối diện truyền đến tiếng ục ục, hẳn là bác sĩ rót nước.
Sau đó khẩu khí hắn cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Thế nào, tình huống còn ổn?"
"Còn ổn."
"Tôi để ý hôm nay cậu không mở hộp thuốc ra, đây là dấu hiệu tốt.
Lâm Lộc, thuốc chung quy không phải kế lâu dài, cậu vẫn là phải trị liệu.
Cậu đã nói sau khi cậu trở về sẽ chấp nhận phẫu thuật cắt chân, chừng nào thì cậu trở về?"
Lâm Lộc cắn môi.
Do dự một lát, gian nan mở miệng.
"Bác sĩ, tạm thời tôi không muốn trở về."
"Tại sao?"
"Tôi còn có chuyện quan trọng chưa thể làm xong.
Cho nên, bác sĩ, ngài có thể gửi cho tôi thuốc giảm đau đến đây không?"
Điện thoại đối diện lâm vào trầm mặc.
Trong lòng Lâm Lộc có hơi thấp thỏm.
Vốn dĩ đáp ứng bác sĩ trở về thật nhanh cũng không làm được.
Cái này chưa tính, còn muốn làm trầm trọng khiến bác sĩ mạo hiểm, vì hắn không nên lấy thuốc vi phạm lệnh cấm của trung tâm trị liệu ra.
Khẳng định bác sĩ rất tức giận đi.
Khi bác sĩ Fred mở miệng lại không nghe ra tức giận.
Y rất bình tĩnh mà dò hỏi.
"Nếu tôi nói làm không được? Cậu nghĩ làm sao bây giờ?"
"Vậy....Vậy ngài có thể nghĩ chút biện pháp giúp tôi không? Tôi rất đau, bác sĩ, càng ngày càng đau.
Tôi sắp không che giấu được....Kỳ thật có chịu thêm tội cũng không sao, nhưng tôi không muốn bị người kia biết bệnh của tôi."
"Người kia là ai?"
"A?"
"Cậu nó không muốn bị người kia biết bệnh của cậu.
Người kia là ai?"
"Chỉ là tôi thuận miệng nói, không có người này."
"Vậy tại sao cậu không trở lại? Rỗ ràng cậu chỉ cần trở lại, lập tức có thể dùng thuốc bình thường.
Nhưng cậu lại nguyện ý chịu đựng loại đau khổ kịch liệt này, còn sợ bị hắn biết.
Lâm Lộc, người kia rất quan trọng với cậu đi.
Là cha mẹ cậu? Hay là người yêu? Hay là bạn?"
Lâm Lộc không nghĩ tới, bác sĩ uống nhiều còn nhạy bén như vậy.
Thấy không giấu nổi nữa, cậu đành phải ăn ngay nói thật.
"Đã từng xem như người yêu đi, nhưng mà hiện tại đến bạn cũng không phải.
Nhưng bác sĩ anh nói không sai, hắn đúng là người rất quan trọng với tôi."
Đâu chỉ là quan trọng.
Yêu sâu đậm hận cũng thế, sớm đã không thể phân biệt rõ ràng.
Nhưng tên của Ninh Trí Viễn đã khắc sâu vào mỗi một giọt máu của Lâm Lộc, mỗi ngày chảy qua trái tim cậu không biết bao nhiêu lần, căn bản không thể quên được.
"Vậy tại sao cậu không để cho hắn đưa cậu trở về làm phẫu thuật?"
"......"
"Hắn không muốn? Hay là cậu không nói thật cho hắn?"
"Như vậy đi, tôi đặt một vé máy bay, đợt lát nữa sẽ bay qua.
Cậu ở thành phố nào? Gửi định vị lại đây."
???
Lâm Lộc hoàn toàn sững sờ.
Cái này là chuyện gì vậy?
"Bác sĩ, anh muốn lại đây? Vì sao? Tôi không rõ...."
"Tôi qua đó, là vì cho các cậu không phải hối hận."
Chỉ nghe được đối diện có tiếng nước xôn xao, ồn ào đến Lâm Lộc không thể nghe rõ được gì.
Cậu ở bên này "alo alo" vài tiếng, cũng không nghe được bác sĩ đáp lại.
Vẻ mặt cậu không thể hiểu được, vừa định tắt điện thoại, lại nghe được đối diện có tiếng nấc rượu.
"Ai? Tiểu tử, cậu còn chưa tắt máy đấy."
"Ặc....Thành thật mà nói bác sĩ, tôi lập tức tắt ngay đây."
"Phải không? Ha ha a ha thật không thành thật, thế nhưng cậu nghe lén tôi tắm rửa,"
"Hả?"
Lâm Lộc càng thêm khó hiểu.
Trước kia cậu nhìn thấy bác sĩ Fred cảm thấy y rất bình thường, cũng không có điên như vậy.
Đây là làm sao vậy?
"Đúng rồi, cậu còn chưa gửi định vị qua cho tôi.
Nhanh lên, tôi phải ra ngoài."
"Ra cửa? Không phải ngài uống rượu sao? Muộn như vậy, ngài muốn đi đâu?"
"Đến sân bay.
Đưa thuốc cho cậu.
Thuận tiện nhìn bạn trai cậu không thể nói thật, khuyên hắn một câu thay cậu."
"A?"
Tuy rằng Lâm Lộc không hiểu rõ ràng sao lại thế này, nhưng là trực giác nói chuyện này cực kỳ không ổn.
Cậu nhanh chóng cự tuyệt.
"Hay là bỏ đi.
Chuyện của tôi tôi có thể tự giải quyết, bác sĩ anh bận rộn như vậy, nếu không anh chờ tôi quay về làm phẫu thuật..."
"A."
Bác sĩ đối diện cười mắng một tiếng, không cho nửa điểm mặt mũi.
"Bỏ đi.
Trước kia cậu căn bản không tính làm phẫu thuật, chỉ là lừa gạt tôi mà thôi.
Tôi nó không sai chứ, Lâm Lộc?"
"Như thế nào...Không phải bác sĩ, anh hiểu lầm rồi!"
"Ha ha ha, tôi hiểu lầm cái gì? Cậu nói thật cho tôi đi Lâm Lộc.
Cậu căn không phải nhất thời muốn làm chậm thời gian phẫu thuật.
Ngay từ lúc đầu đã không tính làm phẫu thuật.
Cậu không muốn chữa bệnh, cũng không muốn sống nữa, nhưng là cậu còn có chút việc muốn làm, cần tôi cho cậu thuốc giảm đau.
Cho nên mới lừa gạt tôi lần nữa, có phải không?"
"Bác sĩ!"
Lâm Lộc đứng lên.
Dùng sức quá mạnh, đầu gối đau nhức một trận, cậu nức nở một tiếng che kín chân, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tại sao bác sĩ lại biết? Mình để lộ sơ hở lúc nào? Y đoán được khi nào?
Nếu đoán được mình gạt người, tại sao y còn đưa thuốc vi phạm lệnh cấm cho mình?
"Cậu kinh ngạc vì tôi có thể đoán được? Lâm Lộc à, có người từng nói vậy cậu chưa, cậu căn bản sẽ không gạt người.
Lúc cậu nói dối, trong ánh mắt tràn đầy bất an, áy náy đều lộ ra hết trên mặt.
Ai mà nhìn không ra? Đặc biệt là biểu tình này của cậu, quả thật là giống cậu ấy như đúc...."
"Cậu ấy?"
"Cậu ấy sao, là bạn tốt nhất của tôi.
Cậu nói