Tiếng dao phay chặt thịt của Bình tỷ như núi vang, động tác nhanh như có tàn ảnh.
Toàn bộ tinh thần đều đặt ở nhân sủi cảo, ngay cả khi có người vào cửa, cô cũng không nghe thấy.
Vẫn là cửa phòng bếp bị đẩy ra, Bình tỷ mới có phản ứng -- Trên tay cô vẫn không dừng như cũ, cũng không quay đầu lại mở miệng dặn dò.
"Tiểu Mỹ, lấy chăn giường mới phơi ở để ở trong tủ đưa đến phòng của Tiểu Lộc ca ca của con đi, đổi một tấm chăn đơn.
Sau đó đi ra ngoài mua chút nước trái cây, Tiểu Lộc ca ca thích uống vị cam, đừng mua quá lạnh, dạ dày cậu ấy không tốt.
Con là con gái cũng không nên uống nhiều nước lạnh, nếu không về sau phải chịu tội có nghe không?"
Một chuỗi dặn dò giòn dài, phía sau lại không có người trả lời, Bình tỷ ném dao phay một ở trên thớt.
"Con làm cái gì vậy, tại sao không nhúc nhích?"
Vừa quay đầu lại, phát hiện là Ninh Trí Viễn đứng ở cửa.
Mặt Bình tỷ tức khắc kéo xuống.
"Không phải ngươi lăn rồi sao? Tại sao lại về rồi?"
"Tôi muốn tìm Lâm Lộc."
"Lâm Lộc không ở đây."
"Cậu ấy đi đâu?"
"Không biết, không nói với tôi.
Nhưng mà hôm nay cậu ấy không về, ngày mai cũng không về.
Cho nên ngươi cũng không cần ăn vạ, nhanh chóng làm gì thì làm đi."
Không kiên nhẫn nói xong, Bình tỷ quay đầu lại, lại bắt đầu chặt thịt.
Ninh Trí Viễn đứng ở phía sau cô một lúc lâu, mở miệng nói.
"Vậy được rồi, tôi chậm rãi chờ thuê phòng."
"Nằm mơ! Phòng của bà đây, không cho ngươi thuê! Nhanh cút cho ta!"
"Chị không cho tôi thuê, tôi đây đành phải ngồi chờ trong xe.
Nhưng mà Tiểu Lộc sẽ nhìn tôi ngủ ở trong xe mỗi ngày sao?
Tôi đoán cậu ấy sẽ không.
Hẳn là cậu ấy sẽ để tôi ngủ trong phòng cậu ấy.
Tôi tương đối hy vọng cậu ấy và tôi sẽ ngủ chung một giường, nhưng phỏng chừng cậu ấy sẽ không đồng ý.
Nhưng mà không sao, tôi cũng có thể ngủ dưới đất.
Bình tỷ, nhà nghỉ này của chị ngay cả điều hòa cũng không có, hẳn là buổi tối rất lạnh, chị nói Tiểu Lộc sẽ nhìn tôi chịu lạnh sao? Có khi cậu ấy sẽ ngủ dưới đất thay tôi.
Nhưng tôi không muốn, tôi cũng luyến tiếc cậu ấy.
Cuối cùng, cũng chỉ có thể là chúng tôi ngủ chung, chị nói đúng không?"
Ầm một tiếng, dao phay cắm ở trên thớt.
Bình tỷ tức giận đến bả vai phát run, Ninh Trí Viễn nhịn không được cười rộ lên.
"Bình tỷ, chị và Tiểu Lộc giống nhau như đúc.
Chị xem chị tức giận như vậy, không bằng cho tôi cho chị một cách -- Chị mở một phòng cho tôi thuê.
Sau đó cho tôi một tấm chăn mỏng nhất, hoặc là chăn còn hơi ẩm cũng được, loại mà vắt cũng có thể ra nước ấy.
Cứ như vậy mấy ngày, tự tôi phải đi.
Cho dù không đi, cũng sẽ bị bệnh, đến lúc đó còn có thể làm gì Tiểu Lộc chứ? Hiển nhiên là hữu tâm vô lực, làm cái gì cũng không thành.
Chị nói đúng không, Bình tỷ? Chị chính là bà chủ, chị muốn làm chút chuyện động tay chân này không phải rất đơn giản sao?"
Không nghe còn tốt, nghe xong lời này, Bình tỷ bỗng nhìn quay đầy lại nhìn Ninh Trí Viễn chằm chằm, đầy mặt viết "Rất muốn chém chết hắn".
Khóe môi Ninh Trí Viễn lại gợi lên một chút.
"Quả nhiên, Tiểu Lộc nói đúng.
Cậu ấy nói cho tôi, mặc kệ là ai, chị cũng xem người nọ như con người -- Chị xem, tôi ở trong mắt chị chính là tên cặn bã.
Nhưng là chị cũng cảm thấy, khốn nạn cũng không thể ngủ ở trên mặt đất lạnh băng.
Càng không thể cố ý lăn lộn người, cho dù đó là tên cặn bã, đúng không?"
"Biết mình khốn nạn rồi, có biết bà đây rất chướng mắt ngươi không? Tới nơi này ăn vạ ngươi có tiện hay không, nhanh cút cho ta!"
Ninh Trí Viễn cười.
Chẳng những không cút, lại càng nói nhiều lời hơn.
"Bình tỷ, chị và Tiểu Lộc ở điểm này là giống nhau như đúc.
Hai người đều là quân tử.
Nhưng tôi lại không như vậy, tôi là kẻ khốn nạn mà.
Khốn nạn không có nhiều điểm mấu chốt như chị, cái gì cũng làm được.
Vậy chị xem, rốt cuộc là đuổi tôi ra ngoài, để Tiểu Lộc thấy được nhặt tôi về, ngủ ở một gian phòng thì sao? Hay là chị cho tôi thuê phòng, để tôi và Tiểu Lộc ngủ ở hai phòng khác nhau?"
"Ngươi!"
Bình tỷ là người từng trải, còn nghe không hiểu hắn có ý gì sao?
"Ngươi uy hiếp ta sao? Ta biết ngươi cũng không tốt lành gì! Ở trước mặt Tiểu Lộc giả bộ đáng thương, để cậu ấy mềm lòng, sau lưng lại lừa cậu ấy có phải không? Không phải ngươi ỷ vào ngươi có chút tiền dơ bẩn sao? Đời này của Tiểu Lộc gặp được người, xem như đổ máu xui tám đời -- Ngươi hại cậu ấy còn chưa đủ khổ sao? Ngươi có tiền như vậy, cái dạng gì mà ngươi tìm không được? Ngươi không để gieo tai họa với người khác sao!"
"Không thể.
Tôi đã nói với chị rồi, đời này cũng không thể đổi người."
Biểu cảm của Ninh Trí Viễn bình tĩnh.
Hắn móc một tờ giấy thỏa thuận trong ngực ra, đưa đến trước mặt Bình tỷ.
"Hơn nữa, tôi sắp không có tiền rồi.
Chị nhìn cái này xem, là thỏa thuận do tôi soạn ra.
Chờ đến khi thỏa thuận này có hiệu lực, tôi sẽ không phải kẻ có tiền nữa -- Lâm Lộc mới đúng."
"Có ý gì?"
"Tôi tính thành lập một quỹ ủy thác cho cậu ấy.
Tài sản trên danh nghĩa của tôi, bất động sản, cổ phần đến tài chính đều ở bên trong, đến lúc đó, ngay cả chính tôi cũng không thể đụng đến số tiền trong đó.
Chờ đến khi tôi chết, tất cả ủy thác này cũng sẽ không đổi chủ, chỉ thuộc về một mình Lâm Lộc."
"Ngươi...."
"Cậu ấy nói muốn bao dưỡng tôi.
Không có tiền, lấy gì bao dưỡng? Tôi phải suy nghĩ vì kim chủ chứ."
Đột nhiên bị nhét một ngụm cơm chó, mặt Bình tỷ là một lời khó nói hết.
Nếu không phải ở trong nhà mình, làm dơ sàn còn phải tự mình dọn dẹp, phỏng chừng cô có thể biểu diễn một màn nhảy chậu than, đuổi đen đủi đi.
Bình tỷ xoa xoa tay, vẻ mặt ghét bỏ đi tới, cầm tờ giấy thỏa thuận kia nhìn hắn.
Cô nhìn không hiểu những điều khoản dày đặc trên này, càng không biết cái gì gọi là "quỹ ủy thác".
Nhưng ý tứ lời trong lời ngoài của Ninh Trí Viễn cô nghe hiểu được,
Cô cố ý nhìn thoáng qua nhà kho nhỏ phía bên kia.
Giờ phút này cửa nhà kho đóng chặt.
Bên trong không có một chút động tĩnh.
"Đi ra ngoài nói."
Cô kéo Ninh Trí Viễn một phen.
Cũng không biết như thế nào, mới đi tới cửa, cô thay đổi ý định.
"Thôi, vẫn là nói ở đây đi."
Nói xong, cô lại nhìn qua cửa nhà kho.
Cửa vẫn không có một chút khe hở, nhưng trên cửa kính mờ có một bóng dáng nhạt nhạt.
Dường như có người đang đứng cạnh cửa, im lặng chờ đợi.
"Nói đi? Người câm? Ngươi muốn làm gì."
"Tôi không muốn làm gì hết."
Ninh Trí Viễn cười cười, trong giọng nói mang theo cô đơn.
"Nhưng mà cho dù tôi nói như vậy, chị cũng sẽ không tin đi.
Bình tỷ, trong lòng chị tôi chính là tên cặn bã, lúc nào cũng đều nghĩ tính kế Lâm Lộc.
Tôi nói tôi sẽ không, tôi nói tôi biết sai rồi, tôi nói về sau tôi sẽ đối với cậu ấy thật tốt, chị cũng sẽ không tin.
Không riêng