"Bình tỷ, tôi chỉ muốn làm Tiểu Lộc không sợ tôi nữa."
Ngoài kho, Bình tỷ và Ninh Trí Viễn vẫn đang nói chuyện.
Đôi mắt Bình tỷ nhìn trên xem dưới Ninh Trí Viễn, hai tay ôm ngực không tin.
"Nói cái gì vậy chứ? Tránh nặng tìm nhẹ có phải không? Ta đang hỏi ngươi, vì sao đột nhiên nhớ tới, muốn đưa hết tiền cho Tiểu Lộc! Có phải ngươi có âm mưu gì không, hay là ngươi sắp phá sản, kỳ thật là lôi kéo Tiểu Lộc cõng nồi? Không quá mấy ngày lại biến thành Tiểu Lộc nợ ngân hàng mấy trăm triệu, đời này trả không xong!"
"......Sẽ không, Bình tỷ chị yên tâm.
Ủy thác này là dùng tiền lời đầu tư chi trả.
Nói cách khác, chỉ cần công ty tôi vẫn còn lợi nhuận, nửa đời sau của Tiểu Lộc càng đảm bảo.
Kỳ thật cho dù hao tổn cũng không có việc gì -- Nếu một năm Tiểu Lộc nợ ngân hàng mấy trăm triệu, vốn của tiền ủy thác cũng đủ để cậu ấy trả mấy trăm."
"Ta khinh! Ngươi đừng có xạo sự! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Có phải đợi lát nữa ngươi còn muốn nói cho ta, kỳ thật những căn nhà bên ngoài kia đều là của ngươi, ngươi mới là chủ nhân của Nam Thành, a không, ngươi mới là hoàng đế đế quốc?"
"......"
Cái này không khéo sao.
Trước kia công ty làm quy hoạch cải tạo, muốn mở rộng khu thương nghiệp đến đây.
Hiện tại, kế hoạch thu mua đã gần hoàn thành, có nơi cũng đã bắt đầu phá bỏ và di dời.
Nói cách khác, không riêng gì mấy phòng ở bên ngoài, mấy quảng trường gần đó đều là của Ninh Trí Viễn.
- - Ngoại trừ chị, sống chết không chịu bán nhà nghỉ này cho tôi.
Ninh Trí Viễn lén tố cáo, lại không dám nói rõ.
Rốt cuộc, vị đối diện này là nhà mẹ đẻ, hắn còn có việc đến cầu người ta.
Chịu cái cắn này, còn cần phải tìm lời nói khéo nâng lên.
"Như thế nào, không còn lời gì để nói? Ta còn tưởng rằng ngươi nhiều có tiền lắm, có bản lĩnh thì mua hết cả con phố này đi!"
"Không có bản lĩnh.
Mua không nổi.
Nghe nói sau khi cải tạo nơi này lại càng đáng giá, đến lúc đó xung quanh đây đều là tòa nhà cao ốc, Bình tỷ, khẳng định nhà nghỉ này của chị càng ngày càng tăng giá trị."
"Cho nên ngươi mới một hai phải mua cho bằng được, chờ phá bỏ và di dời đúng không?"
Bình tỷ khinh bỉ nhìn Ninh Trí Viễn liếc mắt một cái.
"Nếu không làm sao ta có thể phiền đến mấy kẻ có tiền các ngươi.
Suy tính trong lòng còn nhiều hơn sao trời, không có một câu nói thật.
Nói đi, rốt cuộc có mục đích gì? Đưa hết tiền cho Tiểu Lộc, đầu óc ngươi có bệnh? Đừng có mà nói cho ta thật sự là vì để Tiểu Lộc cậu ấy có thể bao dưỡng ngươi -- Tiểu Lộc không có hứng thú với ngươi, hẳn là ngươi nhìn ra được.
Chơi tình thú? Đại khái cậu ấy càng không có hứng thú.
Ngươi muốn có được gì từ chỗ cậu ấy?"
"Tôi chỉ muốn một cơ hội."
"Hả?"
"Bình tỷ, Tiểu Lộc cậu ấy sợ tôi.
Trước kia khiến cậu ấy bị tổn thương, cậu ấy không có cảm giác an toàn.
Mặc kệ tôi làm cái gì, ở trong mắt Tiểu Lộc cùng lắm chỉ là diễn trò.
Cậu ấy cảm thấy tôi có tiền có thế, có đường lui bất cứ lúc nào.
Cậu ấy cảm thấy một ngày nào đó tôi sẽ trở mặt, cho dù hiện tại đối tốt với cậu ấy, lại nghe lời cậu ấy, cũng đều là tạm thời.
Cho nên cậu ấy không tin tôi."
"Ta cảm thấy Tiểu Lộc nói rất đúng đó."
Bình tỷ trừng hắn một cái.
"Các ngươi ở bên nhau, vốn dĩ đã không công bằng.
Cái gì ngươi cũng có, cậu ấy lại không có gì.
Bị ngươi khinh thường, cái này còn nói tình yêu cái gì?"
"Đúng vậy.
Cho nên hiện tại tôi đưa quyền chủ động cho cậu ấy.
Lúc này đây, người được ăn cả ngã về không là tôi, người có thể rời đi bất cứ lúc nào là cậu ấy.
Vậy cậu ấy có đồng ý tin tưởng tôi nhiều hơn một chút không, cho tôi cơ hội một lần nữa?"
"Vậy nếu là cậu ấy thật sự rời khỏi thì sao? Ngươi tính toán làm sao bây giờ, còn phải thu hồi số tiền này.
Không chê phiền toái sao?"
"Ngại phiền toái.
Cho nên sẽ không thu hồi lại."
Ninh Trí Viễn cười cười, ngón tay búng búng ở trên xấp thỏa thuận dày.
"Không tin được tôi, Bình tỷ chị mời luật sư đến đây thử xem.
Đây là tặng và thỏa thuận, không có bất luận điều kiện phụ.
Thậm chí không cần Lâm Lộc đồng ý.
Bình tỷ, chờ tôi làm xong công chứng rồi ký tên, tất cả tài sản của tôi đều là của Lâm Lộc."
"Ngươi nói cái gì? Ngươi thật sự làm?"
Bình tỷ thấy nhiều sóng to gió lớn, giờ phút này cũng sợ ngây người.
Thì ra là thật sự làm sao? Thật sự chỉ vì đuổi được Tiểu Lộc trở về, toàn bộ tài sản cũng bỏ vào? Ta còn tưởng rằng kẻ có tiền đều có lòng dạ, vị này khốn nạn, thì ra yêu đến như vậy? Ngươi thật sự yêu Tiểu Lộc đến không màng tất cả, mẹ nó ngươi không làm từ sớm đi?
Quá mức chấn động, thế cho nên không còn lời nào để nói.
Bình tỷ lại nhịn không được nhìn thoáng qua nhà kho.
Vẫn là không gì động tĩnh.
Vừa rồi ăn nói khùng điên, Tiểu Lộc có nghe được hay không chứ?
Nếu là nghe được, cậu ấy sẽ nghĩ như thế nào?
Đột nhiên Bình tỷ có hơi hối hận.
Vốn dĩ là cô muốn cho Tiểu Lộc thấy được gương mặt thật của tên vô lại này, là trước mặt ngoan ngoãn phục tùng, sau lưng uy hiếp đe dọa như thế nào mới cố ý nói chuyện ở trong bếp cùng hắn.
Miễn cho Tiểu Lộc thiện lương tâm mềm, lại bị hắn lừa gạt.
Lại không nghĩ rằng nhận được cái này......Có biến khéo thành vụng không?
Nhưng mà......Nếu tên khốn này nói thật thì sao? Hắn nguyện ý vì Tiểu Lộc từ bỏ tài sản, có phải Tiểu Lộc có nghĩa rất lớn đối với hắn? Người ta nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng, lỡ như bọn họ thật sự là chân ái, chỉ là tạo hóa trêu ngươi thì sao?
Đáng thương con gái của Bình tỷ mới chín tuổi, nhưng cô đã cảm nhận được rối rắm gả con đi.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có chủ ý.
Nhưng thật ra Ninh Trí Viễn đối diện nhìn chằm chằm cô thay đổi biểu cảm, muốn nói chen vào rất nhiều lần, đều bị cô trừng mắt nhìn trở về.
"Bình tỷ, kỳ thật tôi tìm chị là có việc muốn nhờ chị......"
"Ngươi câm miệng! Ta biết ngươi muốn làm gì! Không phải ngươi còn muốn thuyết phục ta cho ngươi làm khách sao?"
"Không phải.
Là bởi vì......"
"Kêu ngươi câm miệng thì ngươi câm miệng! Chuyện ngươi nói ta biết rồi, ngươi nhanh đi ra ngoài đi, để ta từ từ suy nghĩ một chút -- Trong lúc này ngươi đừng tới quấy rầy ta.
Chờ ta nghĩ kỹ rồi sẽ báo lại cho ngươi."
Không khỏi phân trần, lại xô xô đẩy đẩy, thế nhưng thật sự đẩy Ninh Trí Viễn ra ngoài cửa.
Rầm mà một tiếng, cửa phòng bếp hung hăng đóng lại.
Bình tỷ nhanh chóng đi đến cửa kho, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
"Tiểu Lộc, cậu đều nghe thấy rồi chứ? Lần này tên cặn bã