"Không biết sống chết? Được, thành toàn cho anh."
Giọng Ninh Trí Viễn trầm xuống.
Lời còn chưa dứt, một tay hắn kiềm trụ cổ bác sĩ Fred, đẩy ngã y ở trên quầy.
Ầm một tiếng, ngay sau đó là rầm một tiếng giòn vang -- Một tay Ninh Trí Viễn vừa kéo dây lưng bên hông, động tác nhanh như tia chớp, thế nhưng đã cuốn lấy cổ tay của bác sĩ Fred.
Dường như là đồng thời, hắn nhấc cố áo bác sĩ Fred lên, đẩy ở trên mặt đất, đầu gối chặn đầu gối bác sĩ, chỉ một chút bác sĩ liền quỳ thình thịch trên mặt đất, đồng thời bị kéo tóc khiến cổ ngửa lên.
Kế tiếp, trên cổ bác sĩ Fred bị siết chặt.
Nháy mắt cảm giác hít thở không thông chết lặng xông lên não, đầu lưỡi như là có vật lạ mềm như bông đổ vào trong.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, đột nhiên không khí lại vọt vào miệng mũi.
Vốn dĩ bác sĩ say rượu chưa tỉnh, dạ dày cuộn lên trận biển gầm liền muốn phun.
Nhưng miệng cũng đột nhiên bị lấp kín, ngay sau đó bị dùng sức đè vào.
Nhiệt dịch đã bị mạnh mẽ ép xuống dạ dày lại.
Y hô hô thở hổn hển.
Lăn lộn như vậy, cả người đều là mồ hôi lạnh, tỉnh rượu hơn nửa phẩn.
"Hiện tại chịu nói thật chưa?"
Đối diện y, Ninh Trí Viễn túm ghế dựa sau quầy của Bình tỷ lại đây ngồi xuống.
Hắn không giống với vừa rồi.
A, là không thấy cà vạt.
Bác sĩ Fred chớp chớp mắt, ý thức được mới vừa rồi vật vừa siết cổ y đến chết là thứ gì.
Hơn nữa, giờ phút này còn gắt gao quấn quanh qua miệng, vẫn luôn siết chặt đết ót......Rất chặt, y sắp không thể hô hấp.
"Ô ô ô......"
"Để anh nói chuyện, trước tiên tôi muốn nhắc nhở anh.
Những chữ nghĩa trò chơi linh tinh đó, có thể không cần nhắc lại."
Cổ áo sơ mi của Ninh Trí Viễn tùy ý rộng mở, đường cong cơ bắp banh chặt.
Lời hắn nói thong dong, nhưng bác sĩ Fred đã học được nhìn biểu cảm.
Y nhìn ra được, kỳ thật nội tâm của Ninh Trí Viễn đã tới cực hạn, nhưng thoạt nhìn ngoài mặt như không để bụng.
"Tôi nói cái gì, anh trả lời cái đấy.
Không cần nói dối với tôi."
Nói xong câu này, Ninh Trí Viễn cúi người về phía trước.
Hai tay hắn gác ở trên đùi, thuận tay tháo chiếc nhẫn xuống, tùy ý xoay xoay vài cái.
Trên nhẫn tạo thành một cái dao nhỏ.
Không dài đến một tấc, lại cực kỳ sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Ninh Trí Viễn giữ chặt đầu tóc bác sĩ Fred, ép hắn hoàn toàn ngẩng đầu lên.
Hầu kết và động mạch yếu ớt lộ ra bên ngoài.
Khi tới gần cổ, bác sĩ cảm giác được một cỗ lạnh lẽo.
Y nhịn không được rùng mình một cái.
"Tốt nhất anh đừng lộn xộn.
Nhìn thấy lưỡi dao tam giác này không? Đây là chuyên dùng để lấy máu.
Nếu là không cẩn thận thọc đi vào, động mạch anh sẽ biến thành suối phun.
Từ nơi này tới đó, đến gian phòng khách cũng không cách nào may mắn thoát khỏi.
Trong phòng này sẽ bắn toàn máu của anh, chân dẫm lên trơn trượt.
Tôi đoán, Tiểu Lộc sẽ không thích.
Tôi không muốn chọc Tiểu Lộc không vui.
Cho nên, tốt nhất chúng ta đừng làm đừng để máu bắn ra.
Tôi hỏi cái gì, anh trả lời cái đấy.
Nhớ kỹ đừng nói dối với tôi.
Được, hiện tại chúng ta bắt đầu."
Vừa nói Ninh Trí Viễn rút cà vạt đi.
Bác sĩ Fred nhịn không được sặc khụ ra tiếng.
Trước sau cũng chỉ là mấy giây.
Một người lịch thiệp phong độ nhẹ nhàng, bị trói cánh tay, bị bắt quỳ trên mặt đất không thể động đậy.
Trên cổ ái nhợt, để lại một vết siết màu đỏ.
Bác sĩ Fred nghĩ, nếu không phải sợ "chọc Lâm Lộc không vui", chỉ sợ hiện tại y đã là một khối thi thể.
Nhưng y không cảm thấy sợ hãi.
Thật ra chỉ đau một chút.
Lại càng có buồn cười.
Đối diện, mắt Ninh Trí Viễn lộ ra hung quang.
Hắn đang quan sát bác sĩ Fred, cũng đang bị bác sĩ quan sát.
Loại đàn ông có thể tùy thân móc ra một đống vũ khí, thoạt nhìn cực không dễ chọc.
Dường như lúc nào cũng muốn mạng người khác, hơn nữa không muốn chịu trách nhiệm.
Nếu không phải lão đại của bang phái tiếng tăm lừng lẫy, chỉ sợ cũng là thân phận đặc thù quyền thế ngập trời, có thói quen không xem trọng mạng người khác.
Thân là người phụ trách nghiên cứu cơ cấu chữa bệnh trứ danh, bác sĩ cũng đã từng chữa bệnh cho số ít đại gia tộc, cho nên đã từng tiếp xúc với hai loại người trên.
Tuy rằng thân phân của hai loại người này không giống nhau, lại có đặc điểm cộng đồng.
Đó chính là không coi ai ra gì, cực kỳ kiêu ngạo, ít nhất muốn thu thập ai, tuyệt đối sẽ không bịt kín miệng rồi mới xử lý -- Ngươi thích kêu thì kêu, muốn xin tha thì xin tha.
Nếu là ngươi có gan chửi bậy cũng cứ việc, cùng lắm là cho ngươi hai dao.
Kêu vài tiếng thì cũng có làm sao? Dù sao, "kêu rách cổ họng cũng không có ai dám tới cứu ngươi".
Nếu thật là một trong hai loại người kia, chỉ bằng lời nói khiêu khích của bác sĩ mới vừa rồi, giờ phút này hẳn là đã chết?
Cho nên đây là làm gì?
Thật đúng là sợ giết mình rồi sẽ chọc Lâm Lộc không vui sao?
Cho nên vừa rồi mới muốn lấp kín miệng lại uy hiếp, miễn cho mình hô to gọi nhỏ khiến Lâm Lộc nghe được?
Bác sĩ Fred suy nghĩ cẩn thận điểm này, trên mặt nhịn không được lộ ra vẻ tươi cười.
Lúc này Ninh Trí Viễn cũng rút cà vạt ra, nhìn thấy biểu cảm này của y, tức khắc ánh mắt trầm xuống.
"Anh cười cái gì?"
"Vị bạn trai cũ tiên sinh này, không nghĩ tới anh còn rất có tâm."
"Đừng nói nhảm.
Nói cho tôi, anh có quan hệ gì với Lâm Lộc?"
"Tôi và cậu ấy có quan hệ gì cũng không quan trọng.
Có sức hỏi cái này, không bằng đặt tâm tư ở trên người Lâm Lộc."
Cổ chợt lạnh, ngay sau đó là một trận đau đớn.
Bác sĩ Fred biết đây là dao cứa vào da.
Nhưng mặc kệ nó.
Dù sao anh cũng không thật sự dám giết tôi.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, y nói chuyện càng cậy mạnh, dường như không có cảm giác hung khí kề ở cổ.
"Anh biết rốt cuộc trong lòng Lâm Lộc nghĩ cái gì không? Cậu ấy muốn cái gì nhất, lại sợ cái gì nhất? Hiện tại cậu ấy cần gì, lại mâu thuẫn cái gì? Mấu chốt nhất chính là cậu ấy thế nào rồi, có xảy ra vấn đề ở đâu hay không?
Nhìn ra được được là anh rất để ý cậu ấy.
Nếu để ý, cũng đừng đặt hết tất cả tâm tư ở trên người mình -- Cảm động chính mình có ích lợi gì chứ.
Lâm Lộc sẽ đi theo tôi, không ở lại vì anh."
"Anh!"
Một câu "Lâm Lộc sẽ đi theo tôi" này, hoàn toàn chọc giận Ninh Trí Viễn.
Lưỡi dao ở trên cổ cắt thành một vết thương sắc bén, máu chảy ra.
Nhưng Ninh Trí Viễn cũng còn có lý trí, đỏ mắt cũng chỉ là nháy mắt.
Hắn lập tức đè miệng vết thương lại, lại không biết là bực bội mình thất thố hay là những lời này của bản thân, đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, còn hơi hơi rung động.
Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, không chạm đến động mạch chủ.
Chỉ chốc lát máu liền ngừng, để lại một mảnh đỏ tươi trên cổ áo.
Ninh Trí Viễn buông tay ra.
Bác sĩ Fred ngẩng đầu.
Mũ từ trên đầu rơi xuống, chậm rãi rớt trên mặt đất.
Vali cũng đổ kêu rầm một tiếng.
Thật là kỳ quái.
Người bị thương chính là bác sĩ, bị siết chính là bác sĩ, ngay cả bị áp chế đến chật vật quỳ trên mặt đất, cũng là bác sĩ.
Nhưng sắc mặt trắng bệch, tựa như thất bại thảm hại lâm vào tuyệt cảnh, lại là Ninh Trí Viễn.
Hai tay hắn đan lại, đầu ngón tay bởi vì thiếu máu mà nổi lên màu xanh nhàn nhạt.
Người quá mức căng thẳng sẽ