"Trí Viễn ca! Anh xem nơi đó kìa, kiến trúc mang tính biểu tượng, đại lễ đường Thánh Y Ti! Mỗi năm kim vòng nguyệt quế của Thánh Y Ti đều trao tặng ở lễ đường, anh biết không?"
Trên đường lát đá theo phong cách thời trung cổ có thể nghe được tiếng suối chảy, tiếng nhạc vui vẻ, còn có tiếng người đi đường hoan thanh tiếu ngữ.
Một chiếc xe ngựa cao lớn với chiếc bánh lăn lục cục trên phiến đá xanh, Lâm Lộc từ trên xe ló đầu ra, hưng phấn mà nhiều lần vẫy vẫy.
"Em nói với anh này Trí Viễn ca, nơi này có hơn một ngàn năm lịch sử, hơn nữa kiến trúc xung quanh lễ đường đều là kết cấu bằng đá, nghe nói lúc trước tu sửa, trải ngang hàng trăm năm, người thiết kế đời thứ nhất là một linh mục tên là Tom Lynch.
Ông ấy tư sửa nửa trước lễ đường và nửa quảng trường, sau khi ông ấy qua đời thì các anh em tiếp nhận nhiệm vụ này, sau đó là con trai của anh em, con trai của con trai...Đại khái gia tộc Tom Lynch đã trải qua năm đời mới chân chính thành lập nên kiến trúc hùng vĩ này -- A, đi đến góc đền thì có thể nhìn rõ ràng hơn! Trí Viễn ca anh xem, trụ hoa ở ở hành lang lễ đường có phải rất giống tòa tháp phụ bên cạnh không?
Anh biết vì sao không? Bởi vì tòa tháp phụ là kiến trúc cuối cùng, cách hơn một trăm năm với lễ đường được xây dựng đầu tiền.
Khi đó, những hành lang hình vuông thân rộng thời sơ khai đã không còn được ưa chuộng, trở thành những cột trụ thanh mảnh với những đường nét hoa văn tròn trịa nhưng tinh tế.
Kỳ thật phong cách như vậy quả thật không hòa hợp lắm đúng không? Nhưng không sao, Tom Lynch...Ô?"
Một quả nho đột nhiên nhét vào trong miệng Lâm Lộc, chặn ngang cậu đang thao thao bất tuyệt.
"Trí Viễn ca anh làm gì?"
"Ngoan, ăn chút trái cây, lại uống nước."
Ninh Trí Viễn sờ sờ tóc cậu, tươi cười mang theo bất đắc dĩ.
"Tiểu Lộc à, từ lúc tới Thánh Y Ti, em đã liên tục giới thiệu cho tôi nửa giờ không ngừng.
Từ lịch sử tới nhân văn, từ thành thị đến kiến trúc -- Đúng là tôi rất thích nghe em nói, nhưng em không cảm thấy mệt sao?"
"Không mệt! Đây chính là Thánh Y Ti, sao có thể cảm thấy mệt! Lại nói, không phải chúng ta đã ngồi xe ngựa rồi sao?"
Ninh Trí Viễn nhịn không được thở dài.
Đầy mặt Lâm Lộc đỏ hồng, hai mắt tỏa sáng.
Nhìn ra được chính là lời nói thiệt tình -- Cậu đâu chỉ không mệt, còn hưng phấn đến muốn mạng.
Nhưng mà Lâm Lộc không cảm thấy mệt, hắn lại mệt thay bảo bối nhà mình mệt! Thân thể không tốt, lúc nãy mới xuống máy bay liền nháo nhất định phải đến thành Thánh Y Ti ngay lập tức -- Tư thế kia, giống như là tín đồ tới thánh địa, tâm hành hương cũng không chờ được một phút!
......Đêm qua hắn không nhịn được ôm Lâm Lộc thân thiết, cậu còn không nóng vội như vậy!
......Tức giận.
......Ghen!
Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, Ninh Trí Viễn nhịn không được dùng một tay kéo Lâm Lộc vào trong ngực mình.
"Bảo bối."
"Hửm?"
"Em thích Thánh Y Ti nhiều hơn hay là thích tôi nhiều hơn?"
"Hả?"
"Lâm Lộc mở to hai mắt, rõ ràng là bị hắn làm cho sợ ngây người.
Qua một hồi lâu, mới cẩn thận mà nói.
"A, Trí Viễn ca.
Anh là người, Thánh Y Ti là tòa thành, tại sao có thể so với nhau chứ?"
......Cho nên là không có biện pháp quyết đoán nói em thích tôi nhiều hơn Thánh Y Ti phải không!
......Đáng giận, trong lòng càng không thoải mái!
Nhưng mà Ninh Trí Viễn thoải mái hay không thoải mái, mặt mũi lạnh lùng vẫn là phải có.
Không thể biểu hiện thái độ ghen ghét kia quá rõ ràng, vậy có vẻ quá ngây thơ.
Lại toát ra một chút, một chút buồn bã mất mát là được rồi! Dù sao Tiểu Lộc nhạy bén như vậy, sẽ cảm giác được nhanh thôi.
Đến lúc đó cũng không yêu cầu quá nhiều, chỉ cần cậu ngoan ngoãn hôn hắn một cái, hắn đã bị dỗ dành ngoan rồi.
Ừ, quyết định như vậy đi.
Ninh Trí Viễn nghĩ kĩ rồi liền rầu rĩ mà "a" một tiếng.
Một tay đút túi quần, một tay châm thuốc.
Nắm phút sau, hút thuốc xong rồi.
Lâm Lộc không nói một lời đối với hắn, thậm chí không nhìn lấy một cái.
Còn hôn? Kia thuần túy là suy nghĩ quá nhiều.
Cái này cũng khó trách.
Rốt cuộc, đây là Thánh Y Ti mà.
Ba chữ Thánh Y Ti này có từ truyền thống thi đấu vũ đạo cổ xưa, càng là một tòa thành trì bằng đồng cổ xưa.
Lúc ban đầu tiết vũ đạo của Thánh Y Ti cùng lắm là hiến thân cho nghệ thuật và lễ mừng hiến tế cho mỹ chi nữ thần, trước đó mảnh đất này tôn thờ nữ thần thành trì đều sẽ phái vũ giả tới nơi này tham gia hiến tế, dùng tài nghệ tinh vi bày tỏ sự thành kính với nữ thần.
Sau đó lại thành bang đổi chủ, chính giáo hợp nhất, quốc gia cường thịnh kia dần dần suy sụp, cuối cùng sụp đổ.
Lá cờ của Đại vương trên tường thay đổi, thăng trầm nhiều đến mức tín ngưỡng nữ thần từng cai trị toàn bộ lục địa cũng biến mất.
Nhưng lòng nhiệt huyết đối với nghệ thuật lại dung nhập vào từng con đường lát đá của tòa thành này, ngưng kết ở trong mỗi tấc thời gian, cuối cùng vượt quan trăm ngàn năm lịch sử, chiếu rọi trên mặt mỗi một người đi qua.
Vũ đạo là tín ngưỡng của cứ dân nơi này.
Tiết Thánh Y Ti lại là lễ mừng long trọng nhất.
Ngày thường nơi này chí có mấy chục vạn người dân thường trú.
Nhưng tới khi tổ chức lễ hội Thánh Y Ti, mấy vạn người chen chúc tham gia, cả thành thị đều hóa thành khung cảnh mỹ lệ, nơi chốn tràn vui vẻ không khí ngày hội.
Mà thời điểm Ninh Trí Viễn cùng Lâm Lộc tới, cách trận chung kết Thánh Y Ti mấy ngày.
Lễ mừng sắp bị đẩy lên hướng cao trào, Thánh Y Ti giờ phút này, đừng nói là một hồi nghệ thuật ao rượu rừng thịt -- Đường phố, quảng trường, đài phun nước, bất kỳ là lời nào cũng có thể nhìn thấy một nhóm người biểu diễn ngẫu hứng.
Bất cứ ai cũng có thể dừng chân xem, có người reo hò, có người vỗ tay, còn có nhất thời ngứa nghề, cởi áo khoác liền vũ động thân thể dung nhập vào trong cùng nhau nhẹ nhàng múa.
Trình độ có lẽ cao thấp, nhưng loại hạnh phúc vui sướng từ trong ra ngoài này, lại dạt dào sinh ra ở trên người bọn họ.
Đâu chỉ là vũ đạo?
Một người ở bên cạnh đệm nhạc.
Cách đó không xa, một người họa