"Thì ra là bởi vì nói mớ?"
Lâm Lộc không biết nói gì.
Nói mớ mà thôi! Khó khăn lắm có thể đến Thánh Y Ti, đó chính là thánh địa trong lòng cậu, ai có thể không kích động? Nói mớ mấy câu, anh phải đến mức này sao?
A, không đúng.
"Trí Viễn ca, không phải buổi tối anh ngủ ở cách vách sao? Tại sao em nói mới cái gì anh cũng biết?"
"Ặc......Cái kia......Tôi......"
Ninh Trí Viễn đột nhiên nói lắp.
"Không phải nửa đêm anh lại chạy tới phòng em chứ?"
"Ô......"
"Không đúng, hiện tại phòng bệnh này của em ngay cả giường cho người chăm sóc bệnh nhân cũng không có, anh đã ngủ ở chỗ nào vây? Sofa? Ghế dựa? Cũng không thể ngồi xổm ở đầu giường nhìn lén em ngủ chứ."
Thuận miệng trêu đùa vài câu, Lâm Lộc cũng cảm thấy không có khả năng, ha ha ha cười vài tiếng.
Nhưng mà Ninh Trí Viễn không cười.
Chẳng những không cười, mặt còn xanh mét.
Một bộ dáng không có chỗ dung thân, muốn từ trên xe ngựa nhảy xuống biểu tình.
Lâm Lộc: Ha ha ha a ha ha ha......Hả?
Lâm Lộc cũng không cười.
Cậu trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin mà nhìn Ninh Trí Viễn.
"Không......Không thể nào Trí Viễn ca? Anh thật sự......"
"Còn không phải tôi không an tâm em sao!"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn chuyển từ xanh mét thành trướng hồng, rất nhanh cả tai cũng theo đó mà đỏ lên.
Nửa đêm không ngủ, trộm đi xem vợ, còn ngồi xổm ở mép giường của vợ, không bỏ đi được rình mò giống như tên biến thái —— Chuyện mất mặt như vậy sao có thể bị vợ phát hiện!
Rõ ràng rất cẩn thận, kết quả không bị bắt giữa đường, ngược lại bị mình lỡ miệng tiết lộ ra ngoài?
Lúc này, đừng nói đến cái gì tổng tài mặt lạnh như băng, ngay cả tôn nghiêm của đàn ông hắn cũng không giữ nổi!
Nhưng mà vốn dĩ Tiểu Lộc rất sùng bái mình, hiện tại thì sao? Cậu thấy mình như thế nào?
Không được, không thể suy nghĩ! Càng nghĩ càng cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, còn không bằng tìm một cục đá đâm vào, xong hết mọi chuyện!
"Không an tâm em? Vì sao?"
Lâm Lộc thật giống như hoàn toàn không cảm giác được hắn không có chỗ dung thân.
Cậu thò người qua, nghiêng đầu, tò mò mà mở to hai mắt.
Ninh Trí Viễn không đáp lời, cậu còn dùng khuỷu tay đẩy hắn vài cái.
"Tại sao chứ? Em ngủ ngon, anh làm gì nếu không an tâm về em, còn chạy tới nhìn lén?"
"Tôi nhớ em được chưa! Không biết em có ngủ được không, có gặp ác mộng hay không, có phải đau đến khóc trong mơ hay không —— Tên bác sĩ Fred đáng ghét kia một hai phải kêu tôi ở cách vách, nói tôi ở trong phòng sẽ quấy rầy em ngủ.
Quả thật buồn cười, tôi quấy rầy em như thế nào?"
"Anh tới hôn em......"
"Hôn vài cái lại làm sao vậy, làm phiền em ngủ? Tôi là hôn em cũng không phải hôn Fred bác sĩ hắn, liên quan gì đến hơn, đơn giảm chính là ghen ghét!"
Ninh Trí Viễn càng tức giận.
"Lại nói nữa, tôi không ở bên cạnh em, em khó chịu tôi không biết thì phải làm sao bây giờ?"
"Nếu em khó chịu đương nhiên em sẽ nói mà......"
"Tôi và em chỉ cách nhau một bức tường, em nằm ngủ khóc trong mơ tôi cũng không nghe được! Em không cho tôi thường thường qua nhìn một cái, làm sao tôi có thể an tâm!"
Hùng hổ, đúng lý hợp tình.
Lâm Lộc "a" một tiếng, lấy lòng nho nhỏ mà ôm lấy cánh tay Ninh Trí Viễn.
"Em biết rồi."
"Em biết cái gì mà em biết? Có phải trong lòng em đang chê cười tôi không!"
"Không có mà."
"Còn nói không có!"
Giọng nói Ninh Trí Viễn bi phẫn.
"Em nhìn mặt em xem, hiện tại em đang cười!"
"Em đây là vui vẻ mà! Anh không thích nhìn em cười, chẳng lẽ thích nhìn em khóc sao? Vừa rồi còn nói sợ em khóc trong mơ anh không nghe được, em còn tưởng rằng anh rất đau lòng cho em đó."
"Đương nhiên là tôi đau lòng em......"
"Em biết mà."
Lâm Lộc thấp giọng mở miệng, mặt dán ở trên cánh tay Ninh Trí Viễn.
"Thật sự, lòng em đều biết.
Nửa đêm lo lắng cho em nên anh mới đến xem em.
Mấy ngày nay, có phải anh cũng ngủ không ngon không?"
Lâm Lộc ôm cánh tay Ninh Trí Viễn, nhẹ nhàng quơ quơ.
"Em thật sự không phải chê cười anh.
Trong lòng em chính là rất vui.
Trí Viễn ca, mau tới ôm một cái."
"Hừ!"
Ninh Trí Viễn quay mặt đi, ngón tay điểm điểm ở trên mặt, ngước mặt lên.
Lâm Lộc liền nhướn người qua, rất phối hợp mà hôn ở trên mặt hắn ba cái.
Bờ môi của cậu rất mềm, bộ dáng ngoan ngoãn chọc đến đầu quả tim Ninh Trí Viễn tim run lên.
Hắn nhịn không được thấp giọng nói.
"Lại hôn một cái nữa."
"Được."
Đôi môi mềm mại lại dán sát, cọ ở trên mặt Ninh Trí Viễn.
Đột nhiên, dường như hạ quyết tâm, Lâm Lộc dùng sức hôn một cái ở trên môi Ninh Trí Viễn, còn mang theo tiếng động.
"Đừng ghen tị.
Em thích anh."
Trong lòng Ninh Trí Viễn đột nhiên nở rộ pháo hoa đầy trời.
Hắn vươn cánh tay, một tay kéo Lâm Lộc vào trong ngực.
Cằm đè ở trên đỉnh đầu Lâm Lộc, nhịn không được ở tàn nhẫn cọ vài cái trên sợi tóc mềm mại của cậu.
"Được, không ăn giấm.
Thánh Y Ti cũng không phải là người, có thể hôn được Tiểu Lộc của tôi sao? Còn không phải là của mình tôi! Tới, chúng ta tiếp tục! Còn có chỗ nào muốn xem? Tôi kêu người đi xe ngựa chạy tới đó!"
Một lần tiếp tục này, đi nửa ngày cũng có thừa.
Mãi cho đến mặt trời chiều ngả về tây, cả tòa thành Thánh Y Ti đều bị bao phủ ở trong ánh nắng chiều ửng đỏ.
Trên đường phố vẫn là rất náo nhiệt, Lâm Lộc hứng thú bừng bừng, nhưng trên mệt mỏi trên mặt cậu cũng đã không che giấu được.
"Đi thôi, không đi dạo."
Ninh Trí Viễn ôm cậu, duỗi tay xoa bóp vòng eo cùng bả vai cho cậu.
"Em mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi."
"Nhưng trời còn sáng mà, anh nhìn trên đường có nhiều người như vậy, sao lại trở sớm như vậy?"
"Nghe lời, trở về nghỉ ngơi một chút.
Sau đó chúng ta hãy chơi tiếp."
"A......Vậy được rồi."
Lâm Lộc lưu luyến, quay đầu lại nhìn vài lần.
Nhưng mà cậu vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn đi theo Ninh Trí Viễn vào khách sạn.
"Vậy......Đợi lát nữa còn phải đi ra ngoài chơi nữa đó.
Anh đáp ứng em."
Cũng tới phòng rồi, Lâm Lộc còn không quên cái này.
Ngẩng đầu mắt trông mong nhìn Ninh Trí Viễn, biểu cảm kia tựa như một bạn nhỏ muốn ăn kẹo, ngoan ngoãn đáng yêu.
Ninh Trí Viễn không giữ được, trước tiên nhào lên gặm mấy miếng.
Lâm Lộc kinh ngạc mà "ai da" một tiếng, sau đó đã bị chôn ở bên trong lớp chăn lông mềm mại.
"Không cho dùng ánh mắt này nhìn tôi."
Giọng nói Ninh Trí Viễn rầu rĩ, giống như mặt cũng chôn ở trong chăn.
Hắn cách lớp chăn đè ở trên người Lâm Lộc, thở dài thật sâu.
"Tiểu Lộc em nhìn tôi như vậy, tôi liền muốn ôm em dùng sức bắt nạt, cái gì cũng không muốn làm.
Thật là......Đều là chồng già vợ già, tại sao em vẫn quyến rũ người khác như vậy chứ?"
"Là anh quá cầm thú......"
"Nói chút đạo lý được không? Rõ ràng là em quá làm người ta yêu thích!"
[Thiếu niên tương có chuyện nói: Mẹ nó đừng nói nhảm nữa Ninh tổng, đây rõ ràng là mỗi ngày ngươi ôm Nai con lại thấy ăn không được, tự sinh sôi đến nghẹn đi? ]
Vì thế, cách chăn hồ nháo một trận, Ninh Trí Viễn xem như lưu luyến mà buông lỏng tay.
"Không náo loạn.
Em nằm một hồi đi, tôi đi tắm rửa trước.
Đợi lát nữa thay quần áo, lại đi ra ngoài tiếp tục chơi, được không?"
Lâm Lộc ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh Trí Viễn cởi áo khoác ra giúp cậu, lại đến giày.
Nhét cậu vào trong chăn, lại hôn một cái, lúc này mới đi vào phòng tắm.
Tắm một cái, hắn tẩy rửa tỉ mỉ từ đầu tới đuôi, sau đó còn hít đất trăm cái ở trong phòng tắm.
Làm xong, lại ra mồ hôi, liền trở về xối nước qua loa, sau đó mặc quần áo nhìn thời gian, đã tốn hơn nửa giờ.
"Mới qua chút thời gian như vậy......"
Rón ra rón rén đến cửa phòng tắm, đẩy cửa nhìn nhìn phòng ngủ.
Lâm Lộc chôn sâu ở trong chăn, hô hấp đều đều, đã ngủ rồi.
Ninh Trí Viễn cười.
Không