"Anh ấy đuổi tôi ra khỏi chung cư.
Cái này, tôi đã biết.
Hành lý, tôi cũng lấy rồi."
"......"
"Là cậu giúp tôi thu dọn đồ đạc sao?"
"Lâm ca, em......"
"Là cậu đi.
Tôi đoán, cũng không phải Trí Viễn ca tự mình động tay."
Mu bàn tay Lâm Lộc che ở trên đôi mắt, lông mi run nhè nhẹ.
Cậu hô hấp càng ngày càng nặng, lồng ngực phập phồng.
Trong điện thoại một mảnh tĩnh mịch.
"Tiểu Chu, lời cậu muốn nói, tôi đều đã biết.
Mấy ngày này làm phiền cậu rồi.
Nếu là không có gì việc gì, liền tắt máy đi."
"Lâm ca!"
Âm thanh Tiểu Chu xông tới, chật căng.
"Anh đừng tắt máy, Lâm ca, đừng tắt! Anh ở nơi nào? Em hiện tại đi tìm anh!"
"Không cần."
"Lâm ca, anh ngàn vạn đừng nghĩ không thông......Ninh tổng chính là gần đây bận quá, tâm tình cũng không tốt......Ngài ấy sao có thể thật sự không cần anh? Ngài ấy khẳng định nhất thời giận dỗi, Lâm ca, em giúp anh tìm một chỗ ở, được không? Anh từ từ, chờ Ninh tổng nguôi giận......"
Tiểu Chu nói nói năng lộn xộn, hắn vội vã đến có thể nghe tiếng bước chân từ đối diện truyền đến, tựa hồ hai ba bước chạy ra ngoài cửa, thịch một tiếng khép lại cửa xe.
Lâm Lộc đột nhiên cảm thấy cái mũi đau xót.
Kỳ thật Tiểu Chu thật sự không cần quản cậu chết sống.
Chân chính nên hỏi một câu, cậu có thể luẩn quẩn trong lòng người kia hay không.......Cũng không để lại cho cậu nửa câu lời nói, liền trực tiếp đuổi cậu ra cửa.
"Tiểu Chu, cậu nghe tôi nói."
Lâm Lộc nhìn mu bàn tay.
Cậu nhìn chằm chằm vết bẩn kẹo cao su bẩn trên đường đi bộ, chậm rãi mở miệng.
"Tôi thì ra, đặc biệt sợ Trí Viễn ca tức giận.
Anh ấy như bầu trời của tôi, nếu là anh ấy cau mày, lòng tôi cũng âm trầm.
Càng miễn bàn rời khỏi anh ấy......Chỉ cần nghĩ đến có một ngày anh ất sẽ không cần tôi, tôi liền cảm thấy trời sẽ sụp đổ.
Tôi liền sống như vậy sáu năm.
Mỗi ngày đều rất lo lắng, đều rất sợ hãi.
Anh ấy chưa từng có cho tôi một câu hứa hẹn......Thậm chí, anh ấy chưa bao giờ thừa nhận tôi là người anh ấy yêu.
Tôi ở bên người anh ấy, chờ một ngày kia trời sập xuống.
Nhưng hiện tại, trời đã sập rồi.
Tôi đột nhiên phát hiện, thì ra không có anh ấy, tôi cũng có thể sống.
Tiểu Chu, tôi sẽ không luẩn quẩn trong lòng.
Cảm ơn cậu."
"Lâm ca......"
Trong âm thanh của Tiểu Chu mang theo chút giọng mũi.
"Anh ở đâu? Anh nói cho em, coi như em vẫn là em trai anh......Anh vẫn luôn đều rất chiếu cố em! Lúc trước em mới đến bên người Ninh tổng, em cái gì cũng đều không hiểu, bọn họ đều cảm thấy em sẽ không làm được lâu dài, đều khi dễ em! Nhưng anh giúp em nói chuyện, anh trả tiền cơm giúp em, em đều nhớ rõ! Anh coi như em là em trai anh, anh có việc, em trai đi xem ahh được không? Anh nói cho em anh ở đâu......"
"......"
Lâm Lộc trầm mặc một lát, lộ ra một tia ý cười chua xót.
"Xin lỗi.
Tiểu Chu, tôi thật sự rất cảm kích cậu.
Nhưng là về sau, chúng ta không cần liên hệ nữa."
Tắt điện thoại của Tiểu Chu, Lâm Lộc nhìn lại bốn phía.
Ngày thường cậu rất ít ra cửa, càng là chưa từng một mình đi đến đường xa như vậy.
Như vậy một hồi, cậu thế nhưng tới một quảng trường hoàn toàn xa lạ.
Nơi này tựa hồ là phiến khu lều trại.
Bất đồng với nơi phồn hoa ầm ĩ nơi khu thương mại kia, nơi này phòng ở thấp bé, đều là màu đất xám xịt, tựa hồ thật lâu không sửa chữa qua.
Con đường nhỏ hẹp, ven đường người đi đường cũng không nhiều lắm, quần áo trên người cũng không ngăn nắp sang trọng.
Lâm Lộc đứng ở tại chỗ, không biết nên đi về nơi đâu.
Lúc này, một bên hẻm tối đột nhiên lao ra một đoàn bóng ma, trực tiếp đánh vào trên đùi cậu.
Cúi đầu vừa thấy, là một cô bé.
Đầy mặt cô bé là nước mắt, không biết vì sao đột nhiên từ ngõ nhỏ lao tới, vừa lúc đụng vào Lâm Lộc.
Khả năng đâm đau, cô một mông ngồi dưới đất, che lại cái trán khóc lớn lên.
Lâm Lộc sửng sốt hồi lâu, mới ngồi xổm xuống.
"Xin lỗi......Em không sao chứ."
Cô bé cũng cùng lắm chỉ khoảng tám chín tuổi, bộ dạng lại rất xinh đẹp.
Đặc biệt một đôi mắt to, trắng đen rõ ràng, đặc biệt linh khí.
Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Lộc một cái, đột nhiên ngừng tiếng khóc.
Hai mắt vốn dĩ rất to, giờ phút này càng là trừng đến lớn hơn.
Bị cô nhìn chằm chằm đến có chút không thể hiểu được, Lâm Lộc chớp chớp mắt.
Nào nghĩ đến cô bé đột nhiên bò dậy, xoay người liền chạy về ngõ nhỏ.
Để lại Lâm Lộc một mình ngồi xổm tại chỗ.
Cậu ngẩng đầu nhìn đến ngõ nhỏ xem qua, thì ra cuối ngõ là một nhà nghỉ nhỏ.
Nhà nghỉ kia chỉ có hai tầng lầu, mặt ngoài xám xịt, đối diện đường cái.
Xuyên thấu qua hai cửa kính lớn, có thể nhìn thấy quầy, cùng bên cạnh là một người rất cao cùng một cái gương toàn thân.
Xuyên thấu qua cửa kính, Lâm Lộc mơ hồ nhìn thấy mình trong gương.
Trên đầu là lòng trứng đã khô, hai con mắt sưng đỏ.
Trên người cậu đều là tro bụi, thoạt nhìn rất chật vật.
Cô bé kia, là bị cậu dọa chạy đi.
Đúng vậy.
Cậu giống như đóng một vai hề.
Đáng thương lại có thể cười, rõ đầu rõ đuôi là phế vật.
Như thế này thì Trí Viễn ca muốn đuổi mình ra khỏi nhà cũng không lạ.
Chính mình như vậy, mặc cho ai thấy được......Đều sẽ tránh còn không kịp đi.
Cười khổ một tiếng, Lâm Lộc đứng lên, tiếp tục đi phía trước đi.
Lại không nghĩ rằng, điện thoại cậu đột nhiên điên cuồng vang lên.
Tiếp máy, thế nhưng là cha kế Lâm Kiến Nghiệp.
"Lâm Lộc! Tiểu tạp chủng ngươi......Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Mặt mũi Lâm gia chúng ta đều bị ngươi mất hết!"
Lâm Lộc dừng lại bước chân.
"Ngươi ở bên ngoài làm chuyện tốt gì.
Hiện tại trên mạng tất cả đều là video của ngươi, ngươi có biết hay không?"
"Video của con?"
Lâm Lộc đầu óc ong một tiếng.
Ngoài cửa chung cư, âm thanh vui cười hỗn loạn một màn chấn động, ở trong đầu cậu vang thành một mảnh.
"Cái gì video......"
"Ngươi nói là video gì? Chính ngươi làm thiên hạ gièm pha như vậy, ngươi còn muốn hỏi ai? A? Làm người ta đuổi ra khỏi nhà, quỳ gối giữa đường, cho bảo an chửi mắng! Nhiều người nhìn như vậy, ngươi ném chết người! Ngươi cùng ai câu kết làm bậy, ngươi cùng ai đi ra ngoài làm cái loại chuyện hạ tiện này? Ta còn lạ gì ngươi, không biết xấu hổ **!"
"Tôi không có......"
"Đánh rắm! Nếu là không có, Ninh Trí Viễn sao sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà?"
Lâm Kiến Nghiệp tức muốn hộc máu, chửi ầm lên.
"Ta vì ngươi, xài bao nhiêu tiền, cấp cho ngươi đến học viện quốc gia! Ngươi thì sao? Đáp được vào Ninh Trí Viễn ngươi còn không thỏa mãn, ngươi còn nghĩ muốn cái gì? Ngươi có phải trời sinh hạ tiện không! Nếu không phải ngươi ở bên ngoài làm chút việc hạ lưu, Ninh Trí Viễn lại không cần ngươi? Ngươi biết hiện tại Lâm gia chúng ta đến thời khắc mấu chốt góp vốn không, chúng ta thiếu chút nữa là có thể đáp lên thuyền lớn Ninh thị, gia nhập liên minh thương nghiệp với Ninh thị! Nhưng mà ngươi......Ngươi cái loại phế vật! Ngươi thế nhưng ở thời điểm này làm loại sự tình như vậy......Tất cả mọi người biết ngươi hạ tiện, Ninh Trí Viễn sao có thể còn muốn ngươi? Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, phế vật!
Tại sao ngươi không đi chết đi? A? Ngươi so với chết còn tốt hơn mất mặt xấu hổ như vậy!"
"Nhưng tôi thật sự không có!"
Lâm Lộc một tiếng cãi lại, hốc mắt đều đỏ lên.
"Tôi chưa từng......Chưa từng có! Bọn họ đều vu oan cho tôi......"
"Loại này chuyện ma quỷ này ngươi đi mà nói với Ninh Trí Viễn! Ngươi xem hắn có tin ngươi không, ngươi xem hắn có chịu đem ngươi về hay không!"
Lâm Kiến Nghiệp thô bạo mà đánh gãy lời cậu.
"Ngươi nếu là có bản lĩnh, ngươi hiện tại liền đi nói với hắn, bằng không.
Ngươi cùng bà mẹ hạ tiện kia, đều cút ra khỏi Lâm gia cho ta! Tạp chủng!"
Phanh mà một tiếng, điện thoại cắt đứt.
Lâm Lộc thở hổn hển, dùng sức lau đôi mắt.
Cậu tức giận đến nắm chặt nắm tay, toàn bộ cánh tay đều run lên.
Lại không nghĩ rằng, lúc này điện thoại lại vang lên lần nữa.
Là mẹ cậu, Từ Thu Quân.
Lâm Lộc đứng ở ven đường, hai túi hành lý ném ở dưới chân.
Cậu cúi đầu, trên người còn dính tro bụi, mang theo chất lỏng cà chua màu đỏ nhạt.
Cổ cậu nghẹn lại, cắn môi, gắt gao nhìn chằm chằm di động, mãi cho đến điện thoại mình im lặng.
Nhưng mà nó lại vang lên lần nữa.
Lâm Lộc tiếp điện thoại.
"Tiểu Lộc, Lâm Kiến Nghiệp gọi điện cho con phải không?"
"Ông ta gọi điện thoại cho con, chẳng lẽ mẹ không biết?"
Lâm Lộc buột miệng thốt ra.
"Mẹ không phải cứ trốn ở sau lưng ông ta, nghe ông ta gọi điện thoại cho con.
Sau đó nếu là ông ta không đạt được mục đích, mẹ liền tự mình ra trận sao? Mẹ! Mẹ là của con......Ngoại trừ là vợ kế của Lâm Lế Nghiệp hắn......Mẹ còn nhớ rõ sao? Mẹ còn nhớ rõ mẹ là mẹ con sao? Vì cái gì mẹ vĩnh viễn ở sau lưng hắn, vĩnh viễn giúp đỡ hắn đối phó con......Chỉ bởi vì Lâm gia bọn họ có thể cho mẹ đồ mẹ muốn? Nhưng con là con của người a......Con chỉ có mẹ là người thân......"
Rõ ràng không muốn khóc.
Nhưng mà Lâm Lộc căn bản nhịn không được.
Đầy ngập ủy khuất phun trào ra, rống tới vài câu cuối cùng, đã là khóc không thành tiếng.
Tiếng hô cùng tiếng khóc của cậu kẹp ở bên nhau, căn bản không nghe ra cậu đang nói gì.
Đối diện trầm mặc.
Giọng nói của Từ Thu Quân lại lần nữa truyền đến, càng thêm ôn nhu, lại nghe không ra có cảm xúc gì dao động.
Giống như Lâm Lộc mất khống chế cùng thống khổ, cũng không sinh ra ảnh hưởng gì với bà.
Bà nói chuyện khẩu khí, giống như là đang lừa dối một đứa trẻ vô cớ gây rối.
"Tiểu Lộc, đừng khóc.
Mẹ sao lại quên mẹ là mẹ con chứ? Càng không thể giúp người khác đối phó con a.
Mẹ làm hết thảy, đều là vì tương lai của hai mẹ con chúng ta, con chẳng lẽ không biết sao?"
"Mẹ......"
"Tiểu Lộc ngoan, thật sự, đừng khóc.
Phải chịu đựng đến cùng.
Mẹ hiện tại không ở Lâm gia, về sau cũng sẽ không trở về nữa.
Tiểu Lộc, chỉ sợ con không biết, Ninh Trí Viễn đã từng cùng mẹ có một ước định.
Mẹ giúp hắn cổ động Lâm gia tăng phát cổ phiếu, giúp hắn mua cổ quyền rải rác.
Đến bây giờ, Lâm Kiến Nghiệp còn tưởng rằng trong tay mẹ nắm gần 5% cổ quyền kia, theo lý thường hẳn là về bên phía ông ta.
Ông ta lần này không kiêng nể gì mà đuổi mẹ ra ngoài, chính là muốn kêu mẹ tạo áp lực cho con, làm con đi cầu Ninh Trí Viễn, cho Lâm gia bọn hắn đáp trên thuyền lớn Ninh thị.
Nhưng hắn không biết, cái Ninh Trí Viễn muốn chính là xí nghiệp Lâm thị.
Mẹ rốt cuộc mong đến ngày này! Chỉ cần mẹ giúp Ninh Trí Viễn thành công gia nhập hội đồng quản trị Lâm thị, Ninh Trí Viễn cũng sẽ không bạc đãi hai mẹ con chúng ta, đúng không?"
Lâm Lộc vẫn ở khóc rống như cũ.
Trong lòng cậu quá đau, cơ hồ nghe không hiểu Từ Thu Quân đang nói cái gì.
Cái gì ước định, cái gì thu mua, cái gì tăng phát cổ quyền, cái gì nhập chủ hội đồng quản trị?
Cậu chỉ biết, cậu mất đi người cậu yêu thương.
Cậu bị người từ trong nhà đuổi ra, ngay cả nơi để rống khóc cũng không có......Cậu chỉ có thể đứng ở trên đường cái, khóc đến chật vật như vậy.
Mang theo cậu chỉ có hành lý, bị người qua đường xem như kẻ điên.
Mà mẹ cậu lại mang theo hưng phấn cùng ý cười, nói cho cậu "Rốt cuộc mong đến ngày này"?!
"Mẹ......!Mẹ ở nơi nào......"
Lâm Lộc ngồi xổm xuống dưới, bàn tay che lại hai mắt.
Nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra bên ngoài, cậu khóc nức nở.
"Con muốn đi tìm mẹ......Con có thể đi tìm mẹ hay không, mẹ......"
"Không được!"
Từ Thu Quân chém đinh chặt sắt.
"Đừng khóc! Mẹ nói nhiều như vậy, chẳng lẽ con nghe không hiểu sao?"
"Mẹ......Con không muốn nghe, con nghe không hiểu......Con muốn gặp mẹ......Chúng ta cùng nhau đến thành phố khác, chúng ta cùng nhau rời đi nơi này được không......Bọn họ nói đến chỗ này đều là video của con, tất cả mọi người biết ta là cái......Con là cái **......!
......Nhưng con thật sự không có! Con chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Trí Viễn ca! Mẹ, con không muốn ở lại chỗ này, nơi này nơi nơi đều là đôi mắt......Bọn họ đều thấy được......Con không muốn ở lại nơi này......Mẹ, mẹ dẫn con đi đi, tựa như khi còn nhỏ......Không phải khi đó mẹ mang theo con chuyển nhà sao?"
"Câm mồm! Tiểu Lộc, con làm mẹ quá thất vọng rồi!"
Giọng Từ Thu Quân lập tức nghiêm khắc lên.
"Lúc này, con chẳng lẽ muốn làm đào binh sao? Con nghe không hiểu sao, chúng ta lập tức là có thể thành công!
Mẹ có thể từ trong tay Ninh Trí Viễn lấy được rất nhiều tiền, chỉ cần con tranh đua một ít.
Con khóc lóc với mẹ có lợi ích gì, Tiểu Lộc, con nên đi tìm Ninh Trí Viễn a!
Đi tìm Ninh Trí Viễn, khóc lóc với hắn! Com mới vừa rồi khóc thảm như vậy, hắn nghe xong khẳng định sẽ mềm lòng a! Con nói cho hắn con sai rồi, nói cho hắn con là bị ma quỷ ám ảnh, người con yêu chỉ có hắn.
Nếu con ngoại tình để hắn bắt được chứng cứ, con liền quỳ xuống nói cho hắn con không dám nữa, con không thể không có hắn!"
Lâm Lộc đột nhiên im miệng.
Cậu không thể tin được mình nghe được cái gì.
"Mẹ đang nói cái gì......Mẹ, mẹ cũng không tin con sao......Con không có ngoại tình......"
"Con có hay không quan trọng sao? Quan trọng là Ninh Trí Viễn tin con có hay không! Huống chi nếu là con thật sự không có, bảo an kia sao có thể nói như vậy?"
"Mẹ?!"
Lâm Lộc về phía sau lui một bước, lại lui một bước, thẳng đến khi phía sau lưng đụng vào vách tường.
Hai cái đùi cơ hồ không phải chính mình.
Lâm Lộc trượt ngồi xuống, như là một bãi bùn, bị rút đi dũng khí chống đỡ thân thể.
Cậu nghe được trái tim mình bang bang loạn nhảy, hỗn loạn mẹ nói chuyện ngày càng nhanh.
"Tiểu Lộc, con không được ấu trĩ!
Bảo an nói những cái đó, chẳng lẽ là giả? Con chẳng lẽ không bị người đàn ông kia mang đi, một ngày cùng hai cái người đàn ông hẹn hò? Chỉ cần theo dõi một chút là có thể biết thật giả, con phủ nhận có ích lợi gì?
Thật sự, Tiểu Lộc, con quá không cẩn thận! Loại chuyện này, con sao có thể làm ngay trước cửa nhà mình, con không phải đưa nhược điểm tới cửa cho người ta sao? Làm đến như vậy, cỡ nào bị động! Khó trách Ninh Trí Viễn sẽ phát giận, chỉ sợ hắn chính là phát hiện cái này......Con lại đi cầu hắn hồi tâm chuyển ý, cũng thật chính là khó khăn!"
Ngữ điệu dồn dập, âm thanh