Gia đình mở nhà nghỉ, điều kiện giống nhau sẽ không quá tốt.
Lâm Lộc vào ở gian này, điều kiện so với nhà nghỉ các gia đình khác càng kém hơn một chút.
Phòng cậu rất nhỏ, cửa sổ ở hướng bắc.
Đại khái đã lâu không cọ rửa, mặt kính vốn trong suốt bụi bám lêm một tầng xám xịt.
Bởi vì lâu không ai ở lại, trong không khí có một mùi mốc, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh.
Lâm Lộc bất chấp những điều này.
Cậu cực kỳ mệt, quần áo cũng không cởi ra, nằm ở trên giường nhỏ hẹp, nhắm hai mắt lại.
Rất mau liền chìm vào trong mộng.
Cậu mơ thấy thật lâu trước kia.
Có một lần, Ninh Trí Viễn dẫn cậu đi làm thẻ tiết kiệm.
Khi đó cậu mới lên năm nhất, còn không có một thẻ ngân hàng thuộc về chính mình.
Mỗi tháng, mẹ cậu sẽ từ Lâm gia gửi cho cậu 3000 nguyên phí sinh hoạt, giả bỏ trong một phong thư.
Từ lúc cậu còn rất nhỏ, mẹ cho cậu tiền tiêu vặt nhất định sẽ đưa tiền mặt, thói quen này cậu vẫn luôn giữ rất nhiều năm.
Tử Thu Quân nói, đây là đề phòng bị đám đàn ông kia phát hiện.
Bọn họ nguyện ý bỏ tiền cho phụ nữ mua quần áo.
Nhưng nếu là bỏ tiền cho bà nuôi dưỡng con trai thì không giống nhau.
Chẳng sợ tiền còn không đủ người phụ nữ này mua một đôi giày cao gót đắt tiền, chỉ là miễn cưỡng cho đứa con trai này sẽ không chết đói, bọn họ vẫn cực không muốn như cũ.
Thẻ tín dụng hoặc là thẻ ghi nợ sẽ để lại dấu vết.
Tiền mặt thì không.
Dấu vết rất quan trọng.
Lâm Lộc được yêu cầu học cách che giấu dấu vết tồn tại của chính mình.
Cậu phải hiểu được, cậu vốn dĩ không nên tồn tại.
Mà cho phép cậu tồn tại, đã là "Nhân từ" lớn nhất mà đám đàn ông kia cho cậu.
Cho nên, cậu từ nhỏ học xong, không thể biểu hiện ra mình rất đau, hay rất khổ sở.
Cậu phải nhẫn nhục chịu đựng, phải ở thời điểm người khác chán ghét cậu cậu phải biến mất, phải học được thời khắc giấu mình ở bóng tối trong phòng.
Cậu phải giả bộ mình chỉ là ngẫu nhiên người qua đường tồn tại với Từ Thu Quân.
Cậu phải học được biểu hiện mình không cần một phân tiền, cũng không cần một chút yêu thương quan tâm, liền có thể tự mình sống sót.
Sau này cậu lại theo Từ Thu Quân tái giá đến Lâm gia, tình huống cũng không có bất luận gì thay đổi.
Lâm gia xác thật rất có tiền, thậm chí giúp cậu đóng tiền học ở trường trung học cao quý kia, lại cung cấp cho cậu học ở học viện quốc gia.
Nhưng đó chỉ là bởi vì, Lâm Kiến Nghiệp thấy được trên mặt Lâm có một loại khả năng.
Một loại bán đứng chính mình, khả năng giúp Lâm gia kiếm lấy lợi ích to lớn hơn.
Hắn cho Lâm Lộc tiêu tiền, là vì về sau đổi lấy càng nhiều tiền.
Mà nếu Lâm Lộc tự mình không có năng lực bòn rút được tiền một ngày ba bữa cơm từ đàn ông, sao có thể trông cậy vào cậu sau này thế Lâm gia bòn rút càng nhiều giá trị?
Dù sao chỉ là cái tạp chủng.
Nếu chết đói thật, chỉ có thể có ý nghĩa là cậu vô dụng.
Tạp chủng vô dụng, không phải chết mới tốt sao?
Chỉ là sau này sự tình phát triển hoàn toàn ngoài kỳ vọng của hắn.
Lâm Lộc thế nhưng leo lên người thừa kế quyền thế ngập trời tập đoàn Ninh thị, Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn lúc ban đầu cho Lâm Lộc một thẻ tín dụng màu đen tuyền.
Nhưng là qua một đoạn thời gian, hắn đột nhiên phát hiện, Lâm Lộc vẫn mang theo cái ví có chút cũ nát như cũ, bên trong nhét đầy những tờ tiền lẻ nhỏ.
Vì thế hắn lại tặng Lâm Lộc một cái ví tiền hàng hiệu cao cấp mới, bên trong có mười mấy khe cắm thẻ.
Mà Lâm Lộc chỉ là thật cẩn thận bỏ tiền lẻ vào.
Đến nỗi những khe cắm thẻ đó, cậu chỉ dùng một cái.
Ở bên trong cậu giấu một tấm ảnh chụp góc nghiêng của Ninh Trí Viễn.
Một lần thân mật qua đi, Ninh Trí Viễn ôm Lâm Lộc vào trong lòng ngực.
Hắn ngậm thuốc lá, đánh giá mặt Lâm Lộc.
Đôi mắt cậu ướt dầm dề, thật như là một con nai con hàng thật giá thật trong rừng, nhìn bộ dáng có vẻ vô tội như vậy.
* Lộc (鹿) trong tên Lâm Lộc (林鹿) cũng có nghĩa là nai.
Hắn nhịn không được hôn xuống, nụ hôn này mang theo mùi thuốc lá mát lạnh.
Lâm Lộc bị sặc đến ho khan lên, mu bàn tay cọ qua khóe môi.
Ngón tay vừa tinh tế vừa dài.
Như là cánh chim, trắng tinh mà duỗi thân ra.
"Trí Viễn ca, anh có đói bụng không? Em đi mua chút đồ ăn nhé?"
Nếu là ở khách sạn, Ninh Trí Viễn liền có thể trực tiếp gọi cho phục vụ, nói bọn họ mang lên một bữa ăn phong phú kiểu Pháp như trong bữa tiệc lớn lên.
Đáng tiếc hôm nay hắn hoàn toàn chờ không kịp, chỉ là ở ký túc xá Lâm Lộc bồi cậu ôn tập bài tập về nhà một chút, liền khó xá khó phân mà điên cuồng hôn nhau.
Cuối cùng biến thành cục diện như vậy.
Không chỉ có không có phòng phục vụ cho khách, còn chậm trễ quán cơm hắn đặt từ trước.
......Sắc đẹp làm người ta có lỗi.
Ninh Trí Viễn không tiếng động mà thở dài, gật gật đầu với Lâm Lộc.
"Được, cậu đi đi."
"Anh muốn ăn cái gì?"
"Tùy cậu."
Lâm Lộc nhảy xuống giường, cong eo ở cặp sách lấy thứ gì đó.
Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm bả vai trắng như tuyết của cậu.
Đường cong tuyệt đẹp, xương bả vai theo động tác của cậu phập phồng, như là lúc nào cũng có thể sẽ giương cánh bay cao.
Hắn nhìn thấy Lâm Lộc từ trong bóp tiền rút ra một chồng tiền lẻ, đếm đếm kiểm tra.
Hắn rốt cuộc nhịn không được hỏi to.
"Lâm Lộc, thẻ tôi cho cậu đâu?"
Lâm Lộc ngồi dậy.
"Em đặt ở ở trong ngăn tủ."
"Vì sao không lấy ra dùng?"
"Em dùng không đến.....Tiền của em đủ tiêu."
Ninh Trí Viễn phun ra một ngụm khói, nhìn cậu.
Lâm Lộc nhút nhát sợ sệt quay trở về.
Mỗi lần bị Ninh Trí Viễn dùng loại ánh mắt này nhìn, cậu đều có chút bất an.
Tựa hồ cậu làm sai điều gì, lại hoặc là phạm vào cái gì ngốc.
Kỳ thật rất nhiều thời điểm, cậu sai lầm và ngu ngốc, ở trong mắt người khác cực kỳ đáng yêu.
Đặc biệt đối với Ninh Trí Viễn, càng là như thế.
Ít nhất, đối với khi đó Ninh Trí Viễn nói, càng là như thế.
Nhưng Lâm Lộc không biết.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào khen cậu đáng yêu qua, hoặc là hồn nhiên.
Người duy nhất đã từng khích lệ cậu, là mẹ cậu Từ Thu Quân.
Nhưng là bà chỉ biết nói một câu giống vậy.
"Tiểu Lộc, con đẹp như vậy, về sau muốn cái dạng nam nhân gì cũng có.
Con phải ngoan, phải nghe lời mẹ nói, biết không?"
Vì thế ở trong lòng Lâm Lộc, chính cậu trừ bỏ khuôn mặt, cũng không từng có chỗ nào đáng khen.
Trừ phi cậu ngoan.
Bằng không, tất cả mọi người sẽ ném cậu ở ngoài cửa......Hoặc là càng vô dụng, càng càng vô dụng.
Bởi vì cậu không đúng tí nào, bị thương tổn cũng đều là sai lầm của chính cậu.
Ai bảo cậu vô dụng như vậy, lại không ngoan ngoãn?
Lúc ấy, tầm mắt Ninh Trí Viễn làm Lâm Lộc có chút khẩn trương.
Ninh Trí Viễn lại ấn diệt tàn thuốc, vẫy vẫy tay với cậu.
Cậu thuận theo đi qua, ở mép giường nửa quỳ, đầu gối đè ở trên mặt đất lạnh băng.
Ninh Trí Viễn ôm eo cậu, kéo cả người cậu tiến trong lòng ngực.
Đầu gối đột nhiên từ trên nền xi măng lạnh lẽo cứng rắn nâng lên, đụng vào một cái đùi rắn chắc khác.
"Lâm Lộc, tôi cho cậu thẻ kia, không phải bởi vì cậu không có tiền dùng.
Mà là bởi vì, cậu có thể dùng nó mua bất cứ đồ vật gì cậu muốn, không cần lo lắng sau khi mua về còn tiền dùng hay không."
"......"
"Cho nên lấy nó ra dùng đi.
Nghe hiểu không?"
Ninh Trí Viễn một bên nói, một bên bắt lấy cánh tay Lâm Lộc.
Hắn không cho cặp tay trắm kia đụng tới hắn, hoặc là chính cơ thể Lâm Lộc.
"Còn có, tiền mặt rất dơ.
Tôi rất chán ghét đồ vật dơ, cậu đi rửa tay, sau đó quay lại nơi này."
Lại lần nữa trở lại, trừ bỏ đôi tay ướt dầm dề của Lâm Lộc, còn có tay cậu một tấm thẻ màu đen tuyền.
Ninh Trí Viễn vừa lòng mà nhìn đến Lâm Lộc cầm nó ra cửa.
Mà qua mấy ngày, ngay lúc đó trợ lý của hắn đột nhiên tìm được hắn, hỏi hắn có phải bạn trai nhỏ mới của hắn có vấn đề hay không.
"Hắn cư nhiên tới hỏi tôi thẻ tín dụng của Ninh tổng là nhiều hay ít.
Mật khẩu là gì.
Cậu ta nói cậu ta phải trả tiền."
Trợ lý kia giọng nói khinh miệt.
"Liền không nói thẻ tín dụng căn bản không cần mật mã.
Ngài người như vậy, cho hắn cái loại người này một tấm thẻ, sao có thể dùng đến chính tiền cậu ta?"
Ninh Trí Viễn ừ một tiếng, chưa nói cái gì.
Hắn chỉ là kêu trợ lý đi mang tới giấy tờ thẻ tín dụng tháng này.
Hắn vẫn là lần đầu tiên xem thứ này.
Chính là cậu chi tiêu, vài nét bút hỗn loạn số tiền nhỏ đến cơ hồ như không tiêu phí gì.
Lâm Lộc dùng thẻ của hắn, cũng không có mua lớn hơn tiền phí sinh hoạt ít ỏi của cậu, khả năng đồ vật không đủ sức.
Ninh Trí Viễn "A" một tiếng, đem giấy tờ ném về cho trợ lý.
"Đưa tài khoản và mật mã cho cậu ấy.
Nếu cậu ấy muốn nói."
"Cái gì? Nhưng mà Ninh tổng......"
"Không có nhưng mà.
Cho cậu ấy, sau đó ngươi có thể lăn.
Ngày mai, ngươi cũng không cần đến nữa."
Ngày đó, Ninh Trí Viễn mang theo Lâm Lộc đi làm một thẻ tiết kiệm.
Hắn dạy cho cậu, làm thế nào để gửi được phí dư sinh hoạt của cậu mỗi tháng vào thẻ này.
Sau đó ngay trước mặt cậu, cho cậu xoay một trăm vạn.
"Trí Viễn ca?"
Lâm Lộc bị dọa tới rồi.
Đôi tay Ninh Trí Viễn cắm ở túi áo, không có biểu tình gì.
"Cái kia là mẹ cậu cho cậu tiền sinh hoạt.
Cái này, là tôi cho cậu tiền tiêu vặt."
"Nhưng mà em dùng không đến......"
"Dùng không đến là chuyện của cậu."
Ninh Trí Viễn đeo kính râm lên, đem hơi tấm thẻ hơi mỏng bằng PVC cắm vào túi áo trước ngực Lâm Lộc.
"Có cho hay không, là chuyện của tôi."
Một ngày kia, mấy ngày mưa to triền miên vừa dừng lại, không trung chợt sáng lên.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua không khí mát mẻ chiếu vào bụi cỏ.
Trên mặt đất từng vũng nước một, mỗi một cái đều chiếu ra ảnh mặt trời ngược.
Ninh Trí Viễn đẩy cửa ngân hàng ra, từ đại sảnh râm mát đi ra nơi sáng sủa bên ngoài.
Đi theo sau hắn là một bóng dáng đen đen, ánh mặt trời ở trên tóc hắn nhảy múa, cho cả người hắn mạ lên một tầng ánh sáng.
Lâm Lộc đi theo sau Ninh Trí Viễn.
Cậu rất muốn đi đến nơi nào cũng sóng vai với hắn, rồi lại không dám.
Tấm thẻ ngân hàng cắm ở trong túi trước ngực cậu.
Hơi mảnh một mỏng, theo lý thuyết không nên cảm giác được.
Lại không biết vì sao, Lâm Lộc cảm thấy nó vẫn luôn tự nói rằng chính mình đang tồn tại.
Đó là Trí Viễn ca giúp cậu làm một tấm thẻ.
Bên trong, là tiền tiêu vặt Trí Viễn ca cho cậu.
Lại không phải đứa nhỏ, còn lãnh tiền tiêu vặt.
Lâm Lộc có chút ngượng ngùng, trên mặt có hơi nóng.
Nhưng đáy lòng lại vui mừng, như là từ bụi bặm nở ra một đóa hoa vui sướng.
Ninh Trí Viễn đi rất mau, Lâm Lộc cơ hồ yêu cầu chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
Cậu đi theo đến quá nghiêm túc, kết quả Ninh Trí Viễn đột nhiên đứng lại, cậu lại theo quán tính, đụng vào nơi lưng vững chắc của nam nhân.
"A.....Thật xin lỗi, Trí Viễn ca!"
Lâm Lộc che cái mũi lại, xoang mũi bị đâm nhức mỏi.
Nhưng cậu không dám kêu đau, ngược lại rũ đôi mắt xuống, thấp giọng nói xin lỗi với Ninh Trí Viễn.
"......"
Ninh Trí Viễn nhất thời không có mở miệng.
Bị chán ghét sao?
Lâm Lộc có chút uể oải.
Ủ rũ cụp đuôi rất chuyên chú, Ninh Trí Viễn liền vươn tay tới cậu, cậu cũng chưa phát hiện.
"Thất thần làm gì?"
Ninh Trí Viễn không kiên nhẫn mà thúc giục một câu.
Lâm Lộc ngẩng đầu, Ninh Trí Viễn ở trên mũi cậu dùng sức nhéo một chút.
"Đâm đau?"
Lại nhéo một chút.
Lâm Lộc không biết làm sao mà chớp chớp mắt.
Sau đó bị nâng cằm lên, ở chóp mũi đặt nhẹ nhàng một hôn.
Lâm Lộc còn ngây người, Ninh Trí Viễn đã buông cậu ra, bàn tay ở trước mắt cậu quơ quơ.
Ánh mặt trời chiếu lên, hắn không chút cẩu thả áo sơ mi phẳng phiu tay áo cài lại gọn gàng, mặt đồng hồ bóng loáng bên cạnh chợt lóe qua.
"Tới, giữ chặt tay của tôi.
Cậu đi quá chậm.
Nếu không kịp theo tôi qua các ngã rẽ, tôi sẽ bỏ cậu lại."
Tay Ninh Trí Viễn rất lớn, đốt tay rõ ràng, đường cong lưu loát.
Lâm Lộc do dự mà vươn ngón tay ra, chậm rãi đáp ở trong lòng bàn tay hắn.
Mười ngón giao nhau, lòng bàn tay đan lại.
Bàn tay Ninh Trí Viễn khô ráo ấm áp bao vây lấy tay cậu, đầu ngón tay ương ngạnh cọ qua mu bàn tay.
Người đi qua đường đều quay đầu nhìn lại, Lâm Lộc có điểm ngượng ngùng mà cúi đầu.
Ninh Trí Viễn đã nhận ra, chẳng những không có buông tay, ngược lại cầm thật chặt.
Kia một ngày, Ninh Trí Viễn nắm tay cậu đi trên một con đường.
Ven đường đến tột cùng trải qua những cái đó, lại nói những lời gì, Lâm Lộc hoàn toàn không nhớ rõ.
Nhưng cậu lại nhớ rõ một ngày kia không khí, ẩm ướt mà tươi mát.
Cậu cũng nhớ rõ một ngày kia Ninh Trí Viễn, như là một vòng hành tẩu thái dương.
Quyết đoán như vậy, tự tin, cường đại mà loá mắt.
Một ngày kja, Lâm Lộc lần đầu tiên cảm nhận được chân thật lực vạn vật hấp dẫn.
Làm cậu đầu váng mắt hoa, làm cậu khăng khăng một mực.
Làm cậu như bay nga phác hỏa, biết rõ không thể may mắn thoát khỏi, lại thân bất do kỷ.
....................!
Lâm Lộc nhắm mắt lại.
Một ngày kia dương quang tựa hồ lại lần nữa bao phủ ở trên người, không khí ẩm ướt mà tươi mát, chậm rãi tiến vào xoang mũi.
Ngày mùa hè ướt nóng mà ấm áp sau giờ ngọ, cậu đã từng bị người nắm tay, đi qua vườn trường quốc gia đầu đường.
Nhưng khi cậu mở mắt ra lần nữa, ánh vào tầm mắt chính là phòng nghỉ đơn sơ, trong không khí tản ra mùi mốc nhàn nhạt.
Căn phòng này lạnh mà ẩm ướt.
Tầng lầu thấp bé, lại hướng phía bắc.
Suốt ngày, đều không có một tia nắng mặt trời có thể từ nhỏ hẹp cửa sổ chiếu vào phòng.
Ninh Trí Viễn đã sớm buông lỏng tay ra.
Lâm Lộc thậm chí không biết mình là khi nào bị ném ở sau người.
Một lời cáo biệt đều không có, thời điểm ngẩng đầu, người nọ đã sớm không có bóng dáng.
Lâm Lộc ngồi dậy, hai tay che mặt lại.
Cậu hít sâu mấy hơi thở, thay áo dính nước cà chua, lại qua loa sửa sang lại tóc.
Sau đó ra cửa.
Quẹo qua hai con phố, mới nhìn thấy một ngân hàng.
Thời điểm đi qua đụng tới cô bé ở nhà nghỉ.
Cô bé nhún chân, hướng xem một huấn luyện viên trong lớp.
Khi nhìn qua, có thể nhìn thấy mấy cô bé mặc giày ở trong tập múa.
Cửa này không lớn, phương tiện cũng ít ỏi.
Đại khái là