Lâm quốc Thiên Viên năm thứ mười tám, đế vương bị ám sát băng hà, Liễu Quý Quân thắt cổ tự vẫn vì tình để lại thái tử điện hạ mới ba tuổi. Quân Hậu Mộ Dung Bội phù trợ thái tử kế vị, năm sau đổi niên hiệu thành Duyên Bình, thủ đoạn sắc bén cân bằng triều đình, chèn ép nghịch tặc trợ ấu đế ngồi vững đế vị.
Duyên Bình năm mười lăm, Thái Quân cung.
Mộ Dung Bội lẳng lặng ngồi nhìn Duyên Bình đế đang nâng kiếm đi tới, trong lòng lại không chút gợn sóng.
"Phụ hậu (mẫu hậu)." Duyên Bình Đế sớm cho cung nhân lui, hắn cười nhưng lại khóc, kiếm trong tay gần như khó nắm chắc.
Mộ Dung Bội nâng chung trà uống một ngụm, sau khi đặt xuống, hỏi :"Bệ hạ dạo này khỏe không?"
Trước sau vẫn quan tâm nội liễm nhưng không thể khinh thường, dù ai cũng không ngờ tới vị Thái Quân này lại chính là người hại chết Liễu Quý Quân. Duyên Bình Đế nhìn y, không rõ vì sao y vẫn luôn là dáng vẻ vân đạm phong khinh (thờ ơ, lạnh nhạt), tựa như thứ gì cũng không thể quấy nhiễu trái tim y.
"Trẫm cho rằng, trẫm là thân sinh nhi tử của người, nhưng trẫm không ngờ, thì ra không phải...."
Duyên Bình Đế được Mộ Dung Bội đích thân giáo dưỡng nhiều năm, sớm không nhớ rõ quân phụ thân sinh là ai, chỉ cho là mình chính là hài tử của Mộ Dung Bội và tiên đế. Nhưng mới đây, hắn lại tra được hắn căn bản không phải nhi tử Mộ Dung Bội, quân phụ thân sinh cũng không phải chết vì thắt cổ tự vẫn vì tình mà là Mộ Dung Bội hạ lệnh cho người hại chết!
Mộ Dung Bội không chút kinh hoảng tựa như đã sớm đoán được, y vẫn trấn định như thường :"Bệ hạ đã trưởng thành, chỉ tiếc, là vẫn còn giống như hài tử."
Duyên Bình Đế trầm mặc.
"Nay con cầm kiếm đi vào, trong cung không biết bao nhiêu người đã nhìn thấy, ta vừa chết, chính là tội sát phụ." Mộ Dung Bội thở dài :"Hoàng nhi, con nên cẩn thận hơn."
Duyên Bình Đế cười khổ, hắn đột nhiên biết chuyện bí sử cung đình nên nhất thời công phẫn ( xúc động phẫn nộ ) khó bình tĩnh, nơi nào còn để ý tới những thứ nhỏ nhặt. Phụ hậu nói không sai, hắn vẫn xung động như hài tử vậy.
Nhưng vì sao đến lúc này, phụ hậu còn muốn quan tâm tới hắn! Rõ ràng là phụ hậu hại chết quân phụ thân sinh của hắn!
Đế vương đa nghi, Duyên Bình Đế không khỏi hoài nghi Mộ Dung Bội là muốn đánh bài tình cảm, mượn chuyện này miễn tội chết. Nhưng thủ đoạn Mộ Dung Bội cao siêu, dù không làm như vậy, Duyên Bình Đế cũng không nghĩ mình có thể giết y ngay lúc này.
Nhiều năm như vậy, có Mộ Dung Bội che gió che mưa cho hắn, hắn căn bản không có thủ đoạn bậc đế vương nên có.
"Phụ hậu, chỉ cần người phủ nhận, con tuyệt đối không tin những người đó.... Phụ hậu, xin người nói cho con biết những chuyện đó đều là giả!" Trong kinh hoảng, Duyên Bình Đế thậm chí quên đi danh xưng, như một hài tử bình thường nói chuyện với phụ thân mình.
Hắn không biết nên làm sao, hắn không cách nào tiếp thu được chuyện phụ hậu kính yêu lại là cừu nhân sát phụ. Chỉ cần Mộ Dung Bội phủ nhận, hắn có thể lừa mình dối người cho rằng những thứ kia đều là có người cố ý gạt hắn, sau đó có thể duy trì biểu hiện phụ từ tử hiếu giả dối.
Mộ Dung Bội chỉ nhìn hắn, cũng không như hắn mong muốn.
"Phụ hậu..." Toàn thân Duyên Bình Đế run rẩy, tâm dần trầm xuống.
"Bệ hạ." Mộ Dung Bội đi tới trước mặt hắn :"Vi thật tội đáng muôn chết."
Trước mắt Duyên Bình Đế tối sầm, suýt nữa ngất đi.
Nhưng kế tiếp, Mộ Dung Bội đột nhiên che miệng ho khan, máu đen tràn ra từ trong khe hở bàn tay.
Duyên Bình Đế hoảng sợ, hắn vội vàng đỡ y :"Phụ hậu! Thái y! Mau gọi thái y!"
"Không cần." Mộ Dung Bội ngăn hắn :"Bệ hạ, tội thần e rằng phải xuống địa ngục, con không cần nhớ mong ta, những thứ này đều là ta xứng đáng."
Mộ Dung Bội lần đầu xé rách mặt nạ điềm tĩnh trước mặt Duyên Bình Đế, y hơi cong môi, như là ác ma leo lên từ địa ngục, lộ ra sung sướиɠ tà ác từ nội tâm.
Ánh mắt nhìn Duyên Bình Đế đan xen giữa ái hận, đây là hài tử y nuôi lớn nhưng cũng là hài tử của kẻ thù. Không thể tránh khỏi trút mối hận với kẻ thù lên hài tử, nhưng dù sao cũng là chính mình nuôi lớn vẫn vô thức coi hài tử này như thân sinh yêu thương hai mươi năm.
"Phụ hậu...."
Duyên Bình Đế khóc ra máu, ôm thi thể dần lạnh của Mộ Dung Bội mà khóc như một hài tử.
-------------
Rốt cuộc cũng giải thoát, tâm trạng Mộ Dung Bội chưa bao giờ vui sướиɠ như lúc này, y thậm chí còn có lòng dạ thảnh thơi quan sát không gian nơi mình đang đứng. Chỉ là trong lòng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ đây là địa phủ? Hay là địa ngục? Hay là nơi quỷ giới giam giữ tội hồn?
Bức tường lóe ra ánh sáng kim loại công nghệ cao, đây là căn phòng kín, trống rỗng không có gì.
Mặc kệ đây là nơi nào, có lẽ không phải là nơi tốt lành gì.
Mộ Dung Bội tự giễu cười cười, y ở phía sau lật đổ giang sơn Lâm quốc đang yên bình, cũng không biết sau này thế lực phương nào đến cướp đoạt đế vị. Nghiệp chướng nặng nề như vậy, cũng đủ để y phải ở tại địa ngục mấy nghìn năm đi?
Lâm quốc là thế giới chỉ có nam nhân và ca nhi, năm đó Mộ Dung Bội bị gia tộc ép buộc vào cung vi Hậu, nhưng Thiên Viên Đế căn bản không sủng ái y, thậm chí chạm cũng không muốn chạm vào, y chỉ là chất môi giới thôi. Sau đó y gặp được ái nhân mệnh trung chú định, nhưng ái nhân lại bị Thiên Viên Đế và gia tộc Liễu Quý Quân liên thủ hại chết, hài cốt không còn, sao y không hận được chứ?
Cho nên Mộ Dung Bội liên hợp thế lực ái nhân lưu lại sát hại Thiên Viên Đế, giá họa cho loạn đảng, sau cùng giết chết Liễu Quý Quân khẩu phật tâm xà, phù trợ hài tử họ thượng vị. Đáng tiếc Liễu gia chưa kịp hưởng thụ phú quý khi ra được một vị đế, ngược lại bị Mộ Dung Bội chèn ép, cuối cùng toàn bộ việc xấu xa đều bị vạch trần, giết hết nam tử, lưu đày ca nhi.
Vì báo thù, Mộ Dung Bội thậm chí đã lật đổ quốc gia đã hại y, cho nên y cố ý bồi dưỡng ấu