Toàn bộ quá trình Lương Nghị chỉ ngốc ngốc bị anh họ vợ đánh một trận. Vốn định đánh trả, kết quả ánh vợ họ nói một câu :"Cậu thử đánh lại xem." Lập tức héo.
Cũng may thân thủ Lương Nghị tốt hơn hắn nhiều, rất nhanh đã chết trụ Văn Đái đang bùng nổ.
"Có chuyện từ từ nói." Lương Nghị vội khụ một tiếng :"Em không có tìm thế thân..."
Lời nói ra ngay cả mình cũng không tin. Ngay từ đầu thật đúng là anh định tìm một thế thân để thỏa lòng tương tư, chỉ là thế thân biến thành chính chủ mà thôi.
Trong phòng nháo loạn, Mộ Dung Bội đứng ở cửa hồi lâu đột nhiên có thuộc hạ nói với cậu bên trong đang đánh nhau, cậu vội vàng mở cửa đi vào.
"Đừng đánh nhau."
Lúc đó Lương Nghị thật sự áp chế Văn Đái, vừa hỏi ra nguyên nhân vì sao Văn Đái lại nói anh tìm thế thân. Lòng nói trách không được anh vợ họ xù lông, thì ra hắn cũng xuyên.
Nhìn cảnh tượng gà bay chó sủa, Mộ Dung Bội cũng ngu luôn.
"Đây là sao?"
Lương Nghị lập tức thả anh họ ra.
"Anh họ, anh hiểu lầm." Lương Nghị đưa tay nắm tay người yêu :"Phu nhân không phải thế thân, em ấy chính là Quân Hậu, em ấy cũng xuyên tới."
"Cái gì xuyên tới?" Văn Đái nhíu mày.
Lương Nghị ôm người trong lòng ngồi tốt sau đó bắt đầu giải thích cái vấn đề phức tạp này.
Thực ra Văn Đái cũng không tính là xuyên qua, hắn hẳn là coi như đầu thai chuyển kiếp nhưng mang theo trí nhớ của kiếp trước. Khi Lương Nghị nói trắng ra, hắn không nhận ra là bọn họ đang nói về chuyện xuyên qua. Lương Nghị giải thích chuyện mình xuyên về cổ đại lại xuyên trở về đây và chuyện Mộ Dung Bội xuyên qua nhưng mất đi ký ức cho hắn, Văn Đái lúc này mới hiểu rõ.
Nói vậy Lương Nghị không có tìm thế thân mà là biểu đệ của hắn cũng xuyên qua, nối lại tiền duyên, đây chính là chuyện tốt.
Chỉ là...
"Cậu xuyên lại lúc bị bao vây tấn cống?" Văn Đái đen mặt hỏi.
Lương Nghị đột nhiên cảm thấy đầu đau.
"Cho nên cậu đã bỏ Quân Hậu một mình."
"Em..."
"Thằng khốn!"
Mộ Dung Bội mở mịt nhìn họ lại đánh nhau.
Lúc này Lương Nghị đuối lý, bị đánh lại không dám đánh trả, đời này Văn Đái cũng không còn là thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt nữa, mặc dù là một Beta nhưng thực lực không hề thấp. Lương Nghị da dày thịt béo cũng bị đánh đau, người này thật xấu, chuyên chọn những nơi có quần áo che mà đánh. Gương mặt tuấn tú của Lương Nghị không có chút vết bầm, đáng tiếc phỏng chừng trêи người đã sớm thê thảm không nỡ nhìn.
Văn Đái lo nếu mình đánh mặt cái tên khốn này sẽ làm em họ đau lòng, sau đó giữ gìn tên khốn kiếp này.
Chờ bọn họ đánh xong, quả nhiên Mộ Dung Bội không có phát hiện chuyện gì không thích hợp. cũng không có biểu hiện đau đớn trêи gương mặt Lương Nghị, thật ra anh muốn kêu đau nhưng anh họ vợ nhìn chằm chằm, anh chỉ có thể nghẹn lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Xác nhận Lương Nghị không có sao, Mộ Dung Bội đặt toàn bộ lực chú ý lên người Văn Đái.
Cậu cho là mình xuyên qua có thể gặp được người yêu cũng đã rất tốt, không nghĩ tới còn có một người thân. Mặc dù chính mình không nhớ rõ nhưng thời điểm cậu thấy Văn Đái, trong lòng lại cảm thấy vô cùng thân cận. Có người yêu có người thân, đời người đã rất viên mãn.
"Anh họ." Mộ Dung Bội khẽ cười :"Cảm ơn anh."
Mộ Dung gia đã bỏ rơi cậu, nhưng anh họ lại không từ bỏ. Mặc dù biết mình đánh không lại vẫn lấy thân mạo hiểm. Những người Văn gia khác đối với cậu ra sao cậu không biết, nhưng người anh họ này là thật tâm thương yêu cậu.
Văn Đái nhìn em họ liền vui vẻ, lấy lại thiết lập phong độ nhẹ nhàng ôn nhu ấm áp đời trước quan tâm em họ một phen, sau đó biểu thị nếu như