Mộ Dung Bội tỉnh lại đang nửa nằm trêи giường nhìn tin tức mới nhất, đây là thói quen phát triển từ nửa tháng qua.
Lương Nghị bưng cháo tới, múc một muỗng đưa tới bên môi Mộ Dung Bội :"Ăn một chút."
Mộ Dung Bội bừng tỉnh, thuận theo há mồm nuốt vào, sau đó cười với anh.
"Đang xem gì vậy?" Lương Nghị nhân tiện hôn trộm lên mặt cậu một cái.
Mộ Dung Bội cười cười :"Không có gì, người nhà em hình như không muốn quản em nữa."
Mặc dù biết Mộ Dung Bội cũng không thèm để ý đến cái gọi là người nhà, Lương Nghị vẫn đau xót, đưa tay ôm người vào lòng. Anh nhớ tới Mộ Dung gia ở Lâm quốc, vì quyền thế gả Mộ Dung Bội cho Đế Vương, sau đó trơ mắt nhìn Mộ Dung Bội bị hãm hại vứt bỏ, bo bo giữ mình không làm gì. Khi đó gia chủ Mộ Dung gia là phụ thân của Mộ Dung Bội, chỉ biết phàm viêm phụ thế (trèo bò phụ thuộc người có quyền thế), nhát như chuột, ánh mắt thiển cận. Ông ta căn bản không dám để Mộ Dung gia trợ giúp Mộ Dung Bội chống lại Đế Vương, mặc dù làm như vậy Mộ Dung gia có thể được đến chỗ tốt lớn hơn.
Thời điểm Lương Nghị nhận thức Mộ Dung Bội, Mộ Dung Bội đã hết sức thất vọng Mộ Dung gia, hẳn là đã trải qua một đoạn thời gian rất khó khăn.
Lương Nghị trầm mặc đút hết một chén cháo, không biết nên an ủi người yêu thế nào.
Chẳng qua người yêu của anh hình như cũng không cần an ủi, ăn xong chén cháo liền an tâm vùi trong lòng anh, ngáp :"Em vẫn còn buồn ngủ..."
Chỉ là một chén cháo thì không thể bổ sung đủ dinh dưỡng cậu cần. Nhưng bảy ngày nay cậu đều tiêm chất dinh dưỡng, tạm thời không thể trực tiếp ăn đồ ăn, chỉ có thể từ từ.
Lương Nghị đưa chén cho gấu máy, bản thân thì ôm cậu nằm lại trêи giường ;"Vậy ngủ thêm chút nữa."
"Ừm." Mộ Dung Bội cọ cọ lòng ngực anh, nhắm mắt lại đã ngủ.
Tốt đẹp ôm nhau ngủ cũng không có duy trì được bao lâu, rất nhanh tàu vũ trụ bị cơ giáp không biết từ đâu tới tấn công. Tình huống cũng không nguy hiểm, chính là tàu rung lắc đánh thức Mộ Dung bội và Lương Nghị.
"Sao vậy?" Sắc mặt Mộ Dung Bội trắng bệch.
Nghe nói tàu vũ trụ là bay trong không gian, nếu bị vỡ tan hậu quả không thể tưởng tượng.
Lương Nghị vội vàng trấn an :"Không sao, chút công kϊƈɦ này đối với tàu chỉ là gãi ngứa, tới, anh mang em đi xem là ai đang gây chuyện."
Lương Nghị nhanh chóng liên hệ với trung tâm điều khiển của con tàu, tăng cường giám sát bên ngoài. Chỉ thấy một cơ giáp màu lam đậm đang tấn công tàu như không muốn sống, mặc dù biết không có tác dụng gì nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc.
Chiến đấu đột ngột kết thúc không chút phòng ngừa, cơ giáp còn chưa phát uy được bao lâu đã bị lưới điện tóm được, trực tiếp kéo vào trong. Hình ảnh từ bên trong máy giám sát, chỉ thấy một thân ảnh chật vật bị ép đi xuống từ khoang điều khiển cơ giáp.
Mộ Dung Bội biết hắn, anh họ trong trí nhớ nguyên chủ - Văn Đái. Văn Đái tính tình âm tình bất định (nắng mưa thất thường) nhưng lại hết sức che chở cho người em họ là nguyên chủ. Trêи thực tế, anh trai chị gái và nguyên chủ là anh chị em cũng cha khác mẹ, mẹ anh trai chị gái xuất thân từ gia tộc khác, chỉ là sau này xảy ra biến cố, nhà mẹ đẻ nghèo túng, mẹ bọn họ vì vậy không chịu được đả kϊƈɦ nổi điên tự sát.
Ba ba Mộ Dung Bội là Omega duy nhất Văn gia, trong nhà rất được sủng ái, còn sau này tại sao lại bị trầm cảm rồi chết, theo như Mộ Dung gia nói là hổ thẹn vì không thể sinh ra Alpha. Nhưng Văn gia căn bản không tin, kiên trì cho rằng anh trai và chị gái Mộ Dung Bội đã ra tay, còn nghĩ cha Mộ Dung Bội biết chuyện không báo, dung túng con cái.
Vì vậy quan hệ hiện tại giữa Văn gia và Mộ Dung gia vô cùng gay go, nếu không phải còn có Mộ Dung Bội ở, Văn gia đã sớm nháo tan với họ. Mộ Dung gia vừa mới phát ra tuyên bố Mộ Dung Bội đã chết, Văn gia lập tức đứng ra vã mặt, nói Mộ Dung Bội chưa chết, bọn họ nhất định sẽ tìm cháu ngoại về, làm quần chúng ăn dưa có kịch xem.
Trùng hợp chính là ngoại tổ gia (nhà ngoại) của Mộ Dung Bội trước khi xuyên qua cũng họ Văn, chỉ là ngoại tổ gia cậu là thư hương thế gia hơn trăm năm ở ngoài kinh, vẫn luôn bị Mộ Dung gia che đậy, căn bản không rõ tình cảnh Mộ Dung Bội. Lương Nghị vừa thấy Văn Đái đã cảm thấy rất thân thiết, đời trước Văn Đái có danh xưng Văn Uyên công tử đi tới kinh thành học, sau khi phát hiện tình cảnh của biểu đệ liền vô cùng tức giận, viết trường ca làm văn chương lên án công khai Đế Vương và yêu phi Liễu Quý Quân, trực tiếp làm thanh danh hai người thúi quắc.
Sau lại tình cờ phát hiện quan hệ Lương Nghị và Mộ Dung Bội, lúc gặp mặt mắng anh một trận, mãi đến khi xác nhận anh là thật tâm đối tốt với Mộ Dung Bội, thái độ mới tốt hơn, còn đáp ứng chờ Lương Nghị tạo phản thành công, hắn sẽ hỗ trợ khuyên bảo Văn gia ủng hộ Lương Nghị đồng thời tiếp thu tình cảm của hai người. Vì vậy Lương Nghị vô cùng kính yêu vị biểu cữu tử Văn Đái này, chỉ tiếc vị tài tử kinh tài tuyệt diễm sau lại bị Đế Vương phái người ám hại, không thể kịp thời cứu đối phương vẫn luôn là khúc mắt của Lương Nghị.
"Cút ngay." Văn Đái trong máy giám sát chán ghét đẩy gấu máy áp giải hắn tới "phòng giam", ngẩng đầu tìm đúng vị trí máy thu hình, lạnh lùng nói :"Mẹ nó Lương Nghị, có gan thì tự mình đến gặp tôi!"
Lương Nghị :"..."
Vì trấn an anh vợ, anh phỏng chừng lại bị mắng một trận. May mắn may mắn, Văn Đái đời này không phải văn nhân, mắng chửi người sẽ không quanh co khúc chiết trích dẫn kinh điển, làm anh nghe bị mắng cũng nghe không hiểu đối phương đang mắng cái gì. Nhưng, trực tiếp bị lời thô lỗ ân cần hỏi thăm toàn gia gì đó... hình như cũng không phải là trải nghiệm tốt gì?
Lương Nghị quyết định mang theo vợ đi gặp anh vợ, nói không chừng đối phương có thể mắng ít mấy câu.
..............