Ngôn Xu chạy tới cổng, thấy Hứa Lan đã sớm đợi nàng, nàng lập tức ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười.
Mà khi Ngôn Xu đến gần, Hứa Lan lấy từ sau lưng ra một cây hồ lô đường đưa tới.
Ngôn Xu nhận hồ lô đường ngọt ngào nói một tiếng cảm ơn.
Hai người sóng vai đi trên đường.
Ngôn Xu cắn một viên hồ lô, nước đường ngọt ngào phối hợp với sơn tra hơi chua gãi đúng chỗ ngứa, hương vị rất tuyệt.
Hứa Lan đạm bạc nói: "Sau này mỗi tối tôi sẽ đều tới đón em.
"
Ngôn Xu sửng sốt, đáy mắt mang theo ý cười không che giấu được.
"Ân!"
Nàng dùng sức gật đầu lên tiếng, lại vội vàng cúi đầu, sợ tươi cười trên mặt mình quá mức xán lạn sẽ làm Hứa Lan sợ.
Hứa Lan cư nhiên chủ động muốn đón nàng tan học mỗi ngày, cái này cũng!.
Quá lãng mạn rồi!
Đây không phải là cốt truyện chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết vườn trường ngọt ngào sao!
Đột nhiên trong đầu Ngôn Xu lại vang vọng lời Mộc Giang vừa mới nói.
"Nếu không phải thích thì ai rảnh đến mức không có chuyện gì cứ lượn lờ trước mặt người khác a!"
Ngôn Xu mím môi, lại nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Lan một cái.
Sườn mặt thanh lãnh ưu việt kia, là thứ đẹp nhất nàng từng gặp qua trong đời.
Hứa Lan ưu tú như vậy, thật sự sẽ thích nàng sao?
Ngôn Xu đột nhiên lại sinh ra một tia hoài nghi với bản thân mình.
Nếu nàng là Hứa Lan, hình như căn bản không tìm ra được lý do thích mình a.
Trong lúc không tự giác trên mặt nàng thêm một tia buồn rầu.
Hứa Lan chú ý tới điểm này, hỏi: "Làm sao vậy, không ăn được hồ lô đường sao?"
"Không phải.
" Ngôn Xu phủ nhận.
Hứa Lan lại hỏi: "Vậy là em có tâm sự gì?"
"Cũng không phải.
"
Ngôn Xu vẫn phủ nhận như cũ, nhưng trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, do dự một chút vẫn là mở miệng, ra vẻ hâm mộ nói: "Vừa nãy em thấy một cô gái lớn lên đặc biệt đáng yêu! Thật sự là quá đẹp!"
"Ân?"
Ngôn Xu tiếp tục nói: "Cho nên Hứa Lan tỷ tỷ, chị có thích con gái đáng yêu không?"
Đối mặt với câu hỏi này, Hứa Lan tự hỏi ngắn ngủi hai giây, sau đó gật gật đầu, "Thích, không có ai không thích sự vật sạch sẽ xinh đẹp.
"
Ngôn Xu chớp chớp mắt, trong lòng nàng âm thầm may mắn.
Quả nhiên, Hứa Lan thích con gái đáng yêu! Nàng giả làm mềm muội là lựa chọn chính xác!
Mọi thứ đột nhiên trở nên hợp lí, nàng gãi đúng chỗ ngứa nguỵ trang mình thành một mềm muội, Hứa Lan thích nàng cũng là hết sức bình thường!
Nhưng lại nghĩ tới quá khứ của mình, tròng mắt Ngôn Xu xoay chuyển, lại hỏi: "Vậy!.
.
vậy chị có chán ghét những thiếu nữ bất lương kia không?"
Lúc nàng hỏi những lời này, trong giọng nói còn mang theo chột dạ không che giấu được.
Nhưng hiển nhiên, Hứa Lan cũng không có chú ý tới những chi tiết đó, mà là trả lời: "Không tính là chán ghét.
"
Ngụ ý, không chán ghét, nhưng không có liên quan gì tới thích.
Cái này thực bình thường, cũng trong dự kiến của Ngôn Xu.
Nhưng nghĩ tới quá khứ "việc xấu loang lổ" của mình, trong lòng bàn tay đang nắm chặt của Ngôn Xu đột nhiên nhiều chút mồ hôi lạnh.
Nếu Hứa Lan không thích, vậy nàng tuyệt đối không thể biến trở về bộ dáng ở quá khứ nữa, phải luôn duy trì hình tượng hiện tại của mình.
Ngôn Xu không dám tưởng tượng, nếu có một ngày Hứa Lan biết mình đã từng là cái dạng gì, sắc mặt sẽ có bao nhiêu khó coi.
Coi như là một lời nói dối đi, lời nói dối thiện ý, vì tương lai của nàng và Hứa Lan, cùng với tình yêu còn đang ở giai đoạn chớm nở.
Mềm muội ---- mềm muội ---- mềm muội ----
Hai từ này ở trong đầu Ngôn Xu không ngừng bay quanh, thời khắc nhắc nhở nàng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Mà một tháng tiếp theo, cơ hồ mỗi ngày Hứa Lan đều sẽ tới đón Ngôn Xu tan học, sau đó lại bổ túc cho nàng hai giờ địa lý.
Tới cuối tuần, Ngôn Xu sẽ tìm các loại lý do đi nhà ma Trường Sơn tìm Hứa Lan.
Có đôi khi sẽ mang một ít bánh kem, đôi khi trực tiếp mang bài thi địa lý qua.
Mà Tống Mặc cũng dần dần quen thuộc với Ngôn Xu hơn, mỗi lần thấy Ngôn Xu tới đều sẽ chủ động chào nàng, sau đó nói cho nàng Hứa Lan đang ở chỗ nào.
Đối với Ngôn Xu mà nói, nhà ma Trường Sơn đã sắp biến thành căn nhà thứ hai của nàng.
Có đôi khi Hứa Lan đang bận, nàng sẽ chủ động giúp Tống Mặc làm chút việc.
Ví dụ như thu dọn bày biện đạo cụ, hoặc là hỗ trợ đỡ các người chơi bị té xỉu một chút.
Mà dần dần, thậm chí Hứa Lan