Bữa cơm này ăn còn tính là vui vẻ, bởi vì thành tích địa lý của Ngôn Xu tiến bộ, trên mặt mẹ Ngôn và ba Ngôn đều tràn đầy tươi cười.
Không khí gia đình của Ngôn Xu phần lớn thời điểm đều là nhẹ nhàng vui vẻ mà bầu không khí như vậy cũng rất có sức cuốn hút, ví dụ như ----
Không biết bắt đầu từ khi nào, khoé môi Hứa Lan cư nhiên cũng hơi hơi cong lên, dung nhập vào trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ trên bàn cơm.
Có lẽ là nghe thấy ba Ngôn uống vào chút rượu văn vẻ khen con gái bảo bối của mình, lại có lẽ là thấy mẹ Ngôn đầy mặt chân thành cảm ơn.
Hứa Lan đột nhiên cảm thấy, chuyện làm gia sư địa lý cho Ngôn Xu này, tuy rằng có chút kì lạ, nhưng cũng là một chuyện có ý nghĩa.
Cho đến khi ăn xong cơm tối, Ngôn Xu đưa Hứa Lan ra cửa.
Dưới đèn đường mờ nhạt, Hứa Lan gật đầu với nàng ý bảo, "Em mau mau quay về đi."
Ngôn Xu lắc lắc đầu, lại đi về phía trước hai bước, trực tiếp đứng ở trước mặt Hứa Lan.
Nàng thấp giọng nói: "Kỳ thật không chỉ là ba mẹ em, em cũng thực vui vẻ.
Nếu không phải là nhờ chị, thành tích của em cũng không có khả năng tiến bộ nhiều như vậy."
Ở chung lâu như vậy, hai người không tự giác mà càng thêm hiểu biết nhau hơn lúc trước.
Hứa Lan nhìn Ngôn Xu, lần đầu tiên nghe tiểu cô nương nói những lời nghiêm túc như vậy, cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Cô nhịn không được giơ tay giúp Ngôn Xu vén tóc bên mặt ra sau tai, cũng nghiêm túc trả lời một lần, "Ân, tôi cũng thực vui vẻ."
Ở chung với Ngôn Xu, thoải mái ngoài dự đoán.
Tiểu cô nương nũng nịu lại không làm ra vẻ, bất luận thời điểm nào cũng đều treo nụ cười đáng yêu trên mặt, chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ sẽ làm cho tâm tình cũng theo đó mà tốt lên.
Hứa Lan thích con gái đáng yêu, cô chưa từng che giấu chuyện này, mà Ngôn Xu trong mắt cô, cũng thuộc về phạm vi đáng yêu này.
Mà Ngôn Xu cũng thăm dò được rõ ràng điểm này, Hứa Lan thích nhìn nàng cười, cho nên nàng vẫn luôn nỗ lực luyện tập.
Mặt Ngôn Xu ửng đỏ, hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười nàng tự nhận là đáng yêu nhất mà nàng đã luyện tập cả trăm lần trước gương, "Vậy Hứa Lan tỷ tỷ, ngày mai em có thể mời chị đi xem phim không? Xem như để cảm ơn chị."
Tay Hứa Lan hơi khựng, ngừng ở trên má Ngôn Xu.
Xúc cảm mềm mềm mại mại trong tay, cùng với khuôn mặt tràn ngập chờ mong kia của Ngôn Xu, làm Hứa Lan căn bản không tìm thấy lý do từ chối.
Cô còn chưa có đi rạp chiếu phim của nhân loại bao giờ, đi xem một lần cũng không sao.
Vì thế Hứa Lan gật gật đầu, nhận lời, "Được."
Chờ mong nơi đáy mắt của Ngôn Xu lập tức biến thành vui sướng, nàng lập tức nói: "Vậy hai giờ chiều mai gặp ở rạp phim Tùng Sơn nha!"
Ngôn Xu nói thật nhanh, tựa hồ là sợ Hứa Lan đổi ý.
Hứa Lan gật gật đầu, "Đã biết, quay về nhanh lên đi."
Lúc này Ngôn Xu mới ngoan ngoãn gật đầu, sau khi đi được hai bước, lại xoay người dùng sức vẫy tay tạm biệt Hứa Lan.
Khoé môi Hứa Lan lại hơi hơi cong lên một lần nữa.
So với nụ cười kinh doanh lúc trước, Hứa Lan tối nay, mỗi một lần cười đều xuất phát từ thiệt tình.
Tình cảm nhân loại, hỉ nộ ai nhạc, kỳ thật đều là sở thích của Hứa Lan.
Mà một khắc xoay người kia, nụ cười trên mặt Hứa Lan còn chưa kịp thu hồi lại, đã trực tiếp cứng đờ trên khuôn mặt.
Nữ nhân vẫn mặc váy dài màu đỏ gợi cảm như cũ, khoanh tay trước ngực nhìn Hứa Lan, vòng eo lắc qua lắc lại tiến tới gần.
Trên mặt Sầm Nhược tươi cười tuỳ ý, "Xem ra, cô thật sự là nhìn trúng cô bé nhân loại kia a."
"Không liên quan đến cô."
Trên mặt Hứa Lan giống như phủ một lớp hàn băng, "Tôi nói rồi, cách xa em ấy chút."
"Tôi biết a." Sầm Nhược nhún vai, "Tôi không thể chạm vào cô bé nhân loại kia a.
Cô cũng đã đeo bảo vật kia lên cổ tay cô ta, tôi có muốn cũng không thể tới gần a."
Bảo vật trong lời của Sầm Nhược, chính là chỉ cái lắc tay thuỷ tinh lúc trước Hứa Lan cho Ngôn Xu đeo.
Rốt cuộc cũng từng du đãng trong nhiều thế giới như vậy, Hứa Lan vẫn là có được vài đồ vật hữu dụng.
Hứa Lan lại hỏi: "Vậy cô tới đây làm gì?"
"Cho hai người một chút bất ngờ nhỏ." Sầm Nhược nói xong liền nháy mắt với Hứa Lan một cái, "Lúc này coi như tôi nhường cô ta cho cô, hy vọng sau này chúng ta sẽ không lại coi trọng cùng một người nữa."
"Tôi thành quỷ nên lòng ghen ghét rất mạnh, nếu tôi không có được thứ tôi muốn, tôi tình nguyện huỷ diệt nó nha."
Lời vừa nói ra, thân ảnh Sầm Nhược liền biến mất ở trước mặt Hứa Lan, trong không khí chỉ còn lại sương khói màu đen nhàn nhạt.
Mà những sương khói đó như là có linh hồn, toàn bộ đều bay về phía nhà Ngôn Xu.
Cả một căn biệt thự bị sương khói màu đen bao phủ, giây tiếp theo lại tản ra, giống như vừa nãy chỉ là Hứa Lan hoa mắt thôi.
Móng tay nhỏ dài đâm thật sâu