Khoảnh khắc kia, khí tràng toàn thân của Cửu thiên tuế đột nhiên thay đổi.
Tôi thậm chí có thể nhận ra trong nháy mắt hắn luống cuống, ánh mắt giống như sói hoang kia rời đi một chút, từ mũi phát ra một tiếng "Ừ" mơ hồ.
Xem như là trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi.
Lúc tôi phát hiện ra, tim liền lỡ một nhịp
Tôi...!Thực ra tôi không có ý gì cả đâu, cũng không muốn làm hắn hiểu lầm.
Nhưng mà không nghĩ đến, hiểu lầm này thế mà có thể vỗ về cảm xúc rối loạn của hắn.
Tôi chỉ nghĩ là, nếu Hoàng thượng hồi nhỏ từng trải qua một chuyện như vậy, chắc chắn rất hận việc Thái thượng hoàng vì ghét bỏ con trai lòng dạ mềm yếu mà trừng phạt nặng như vậy.
Cửu thiên tuế cố ý nói thế, tuy rằng có thể tránh Hoàng thượng nảy sinh nghi ngờ, nhưng chắc chắn sẽ không thoát khỏi sự nổi giận của quân chủ.
Hiểu ra điều này, không khó để tôi phát hiện ra rằng lúc hắn kể lại chuyện đã cố tình bỏ qua một vài chi tiết.
Cho nên tôi mới theo bản năng mà nói như vậy.
Thái độ của Cửu thiên tuế khiến tôi âm thầm hoảng sợ, sự lo lắng và bất an nhân lên mấy lần, khiến lồng ngực tôi nhộn nhạo hết cả lên.
Tôi cũng không phải cố ý diễn trò để lừa gạt hắn, chỉ không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.
Bốn phía yên tĩnh khiến tôi cảm giác như đang bị ù hết cả tai.
Chúng tôi cứ đứng tại chỗ theo cái tư thế mà cả hai chẳng thoải mái gì cả, nhưng không có ai động đậy.
Mãi đến khi mây mù tản đi, ánh trăng chiếu xuống dưới đất, khó khăn lắm tôi mới phục hồi lại tinh thần.
Cửu thiên tuế buông hai tay đang giữ tay tôi ra, lui một chút, khuôn mặt giấu trong góc tối của hòn non bộ, không rõ biểu cảm.
Lòng tôi hoảng sợ, không biết có nên tiếp tục nói về đề tài này nữa không.
Ngón tay giấu trong tay áo nắm lại thả ra, lặp lại vài lần mới hạ quyết tâm, thật cẩn thận nắm chặt tay áo của Cửu thiên tuế: "Bên ngoài có chút lạnh."
Bầu không khí nghẹt thở khiến cho giọng nói của tôi có chút nặng nề, nghe như bị phong hàn.
Tôi nuốt nước miếng, muốn âm thanh trở nên rõ ràng hơn một chút: "Đốc chủ, chúng ta về phòng trước đã."
Thật lạ lùng, tôi chỉ muốn thoát khỏi thứ cảm xúc lúng túng này.
"Được."
Cửu thiên tuế giật giật, đột nhiên xoay bàn tay lại nắm chặt lấy đôi tay đang kéo áo của hắn, đưa tôi trở lại con đường đá xanh.
Bên trong tẩm điện có ánh sáng vừa phải, ánh lửa vàng ấm dường như khiến khuôn mặt của Cửu thiên tuế trở nên dịu dàng hơn.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy thân thể của Cửu thiên tuế ở tình trạng tỉnh táo.
Hắn cũng không gầy yếu, nửa người trên là bắp thịt tinh tráng đẹp đẽ.
Chỉ là da dẻ tái nhợt, càng lộ rõ một mảng máu bầm hồng tím dữ tợn ở trên vai phải.
Nhìn qua vai trái, vùng lưng dày rộng kia có mấy chục vết sẹo chồng chéo lên nhau.
Tuy là vết sẹo cũ, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là do roi đánh.
Tôi hít một hơi.
Trong hoàng cung này, chỉ có vị Xưởng công tiền nhiệm kia là thích dùng roi.
Cửu thiên tuế dường như không hề thoải mái với việc loã lồ thân thể.
Tuy rằng không giục tôi nhanh lên, nhưng khuôn mặt cứng đờ của hắn đã thể hiện rõ điều này.
Tôi vội vội vàng vàng đẩy nhanh tốc độ bôi thuốc, rồi thay hắn kéo quần áo lên.
Đã nửa tháng trôi qua kể từ dịp Tết nguyên tiêu, thế mà vệt máu bầm vẫn còn lớn như vậy, đủ để thấy hắn bị thương rất nặng.
Mấy ngày qua tôi không nhìn thấy hắn bôi thuốc.
Giống như là nếu tôi không phát hiện ra điều gì, hắn cũng sẽ mặc kệ.
Hắn yên lặng ngồi đấy, khiến tôi cảm thấy hắn giống như một con chó lớn bị thương, nhịn không được muốn xoa xoa đầu.
Nhưng muốn cũng chỉ là muốn, Cửu thiên tuế cũng không phải một con chó.
Hắn bỗng nhiên kéo tôi ngồi lên đùi của hắn, tiếp theo thì đôi môi tiến tới, thơm lên đuôi lông mày, mí mắt, chóp mũi, hai má, cuối cùng là hôn lên miệng tôi.
"Ưm..."
Dù là rất nhiều lần rồi nhưng tôi vẫn không thể thích nghi được với cảm giác hàm trên của mình bị lưỡi hắn cọ xát, không nhịn được mà kêu một tiếng.
Tôi cảm giác Cửu thiên tuế nghe xong liền ghì chặt lấy hai tay của tôi không cho giãy.
Tôi theo bản năng hơi cựa quậy, rồi cũng thuận theo mà ngẩng đầu lên, tuỳ ý hắn xâm lược mỗi tấc khoang miệng.
Tôi không cố tình diễn trò để lừa hắn.
Thế nhưng bây giờ tôi cũng không có cách nào thờ ơ không động lòng trước tình cảm mãnh liệt của hắn.
Tôi sợ hắn tốn công như thế, mình lại không có gì để đáp lại hắn.
Nếu tôi ngoan ngoãn...!Chắc là hắn sẽ thoả mãn hơn.
Vậy nên tôi chỉ có thể cố hết sức giảm đi sự lo lắng và bất an trong lòng.
Chưa có ai yêu thương tôi như thế bao giờ.
Tôi không những hoảng loạn, còn cảm thấy đây là một gánh nặng.
Sau đó,