Bấm ngón tay tính toán, tôi đã ở phủ Đốc công được hơn bốn tháng rồi.
Lúc đó, đất trời ngập tràn băng tuyết, không có chim chóc, dường như tất cả sinh linh đều biến mất.
Đảo mắt cái, xuân về hoa nở.
Thái độ vừa ám muội vừa tự kiềm chế của hắn vẫn duy trì như vậy.
Tình cảm ấy diễn ra trong âm thầm lặng lẽ.
Những lúc tôi vô tình quay đầu lại, liền thấy hắn ở một góc không nói lời nào nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong ánh mắt đó như có sóng bão sắp tuôn trào, khiến tôi áp lực đến nỗi không thể thở được.
Tôi lúc nào cũng bị hắn làm cho giật mình, rồi lại cố điều chỉnh lại lồng ngực khó thở ấy.
Thậm chí có lúc tôi đã nghĩ, hay là tôi nên cố tình làm sai điều gì, khiến hắn ghét tôi bỏ tôi đi.
Biếm tôi làm nô cũng được, lưu đày tôi nơi hoang dã cũng được, như thế thì ít nhất tôi sẽ không còn lo lắng nữa.
Nhưng cuối cùng thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi không phạm sai lầm nào, hắn cũng không có chán ghét tôi.
Ngày hôm đó còn nóng hơn so với bình thường, ánh nắng chói chang từng tấc đất một.
Tiếng ve kêu không ngừng từ sáng sớm làm cho lòng người không cách nào bình tĩnh.
Mấy gia nhân cầm thanh tre lên rồi lại để xuống, chẳng làm được việc gì.
Tôi không phải một người sợ nóng, nhưng thấy tỳ nữ mang mấy tảng băng vào, vẫn ngầm đồng ý để các cô ấy hạ thấp nhiệt độ trong phòng.
Nghe đâu người trong cung đang chuẩn bị khởi hành đến sơn trang nghỉ mát một thời gian.
Năm nay Đại thương mưa thuận gió hoà, không có loạn trong không có giặc ngoài, cho nên việc nghỉ dưỡng này cũng đặc biệt đông vui.
Hầu như tất cả hoàng tử và phi tần đều nằm trong danh sách rời cung.
Mà Cửu thiên tuế là Đề đốc Đông xưởng, vốn là năm nào cũng sẽ đi.
Thế nhưng năm nay lại đột nhiên thỉnh cầu được lưu lại kinh thành, xử lý những công việc vụn vặt thay cho Hoàng thượng.
Tại sao...
Bốn phía đều không có một ai, tôi liền lười biếng nằm nhoài trên ghế nghĩ.
Tiếng ve bỗng nhiên im bặt, rồi không lâu sau lại liên tiếp vang lên.
Chính vào lúc đó, tôi hoảng hốt nghe thấy có người nhỏ giọng trò chuyện ở bên ngoài cửa.
Giọng nữ trong đó là của tỳ nữ chủ quản điện này, A Nguyên.
Không lâu sau, A Nguyên tới gần, cúi thấp người xuống nói với tôi: "Công tử, Đại quản gia cầu kiến." Lúc này tôi mới ra âm thanh còn lại là của quản gia.
Ít khi nghe thấy nên ban nãy mới không nghĩ ra.
Tôi gật gật đầu, vươn mình ngồi xuống, liền thấy quản gia bước nhanh đến, sắc mặt lo lắng, vội hành lễ rồi nói: "Công tử, quý phủ có khách quý đến thăm."
Tôi ngẩn người, không hiểu điều này thì liên quan gì tới mình.
"Là đại nhân từ trong cung tới, đang chờ ở ngoài sảnh." Quản gia nhỏ giọng nói, trên mặc lộ ra biểu tình khó xử, "Tiểu nhân phái hạ nhân đi thông báo rồi nhưng bị chặn lại ở Đông xưởng.
Xưởng công đang họp khẩn với các đại nhân khác, không cho bất kỳ ai quấy rầy.
Đã qua một thời gian, không chỉ không mời được Xưởng công về, còn khiến khách quý phải đợi lâu.
Có chút thất lễ, Ngài xem chuyện này...!Xưởng công nhất thời chưa thể về được, công tử có thể thay mặt chiêu