Trong phòng khống chế, Tạ Tốn nhìn màn hình ảo, đứng ngồi không yên, vừa rồi hắn vừa nghiêm túc xem lại màn hình ảo một lần nữa.
Nhìn từ nhiều góc độ, Công Trùng máy móc có mười con—- đây là số lượng hắn cố ý sắp xếp để những người trong ban cùng phối hợp, vừa vặn mỗi tổ một con, nhìn từ hình ảnh, đoàn tân sinh hành động hoàn toàn nằm trong dự kiến của hắn.
Không hề có kỹ xảo đánh nhau, nhìn không ra có kế hoạch tác chiến gì, hoàn toàn dựa vào sức mạnh bản thân, còn có hơn phân nửa người bị Công Trùng đuổi mà kêu ầm lên, quả thực không dám nhìn.
Nhưng mà mỗi năm học sinh mới đi vào đều như vậy, xem nhiều cũng thấy không có gì đặc biệt.
Hình ảnh thực mờ, Tạ Tốn nhào vào trước màn hình đếm từng người, đếm từ đầu tới cuối chỉ có 29 người, hắn trừng mắt đếm lại lần nữa, vẫn có 29 người.
Sự lo lắng trong lòng càng ngày càng lớn, mới nhận sinh viên có một ngày, có khả năng là hắn chưa nhớ hết mặt và tên của từng người, hắn liền điều khiển hệ thống để trí năng phân biệt, tên và thông tin của những học sinh này lần lượt xuất hiện trên màn hình, hắn đối chiếu tên mỗi một người từ trên xuống dưới.
“Hứa Yến… Hứa Yến đâu?”
Tên omega nhát gan nhấn nút cầu cứu sao lại không thấy bóng dáng, không phải là tìm nơi nào đó trốn đấy chứ?
Tạ Tốn điều khiển máy theo dõi rà soát những khu vực xung quanh, mắt vốn thức đêm đã đỏ lên lúc này toàn tơ máu.
Những huấn luyện viên khác ngồi trước và sau hắn thấy hắn căng thẳng liền đi tới.
“Làm sao vậy?”
Tạ Tốn cau mày: “ Không tìm thấy học sinh cầu cứu, ba người các anh tìm giúp tôi xem, tôi cảm thấy có chuyện không đúng.
”
Tuy rằng trong căn cứ thí nghiệm đảm bảo an toàn, nhưng có sơ xuất gì, một đám tiểu thiếu gia chưa chịu khổ bao giờ nếu bị va chạm gì thì cũng là có chuyện.
Mỗi người bọn họ chia ra từng khu vực, tiến hành tìm kiếm.
Trong đêm tối càng khó tìm hơn.
“Mẹ nó!”
Tạ Tốn đấm một đấm vào bàn điều khiển, vội vàng đứng lên, ấn xuống một cái nút, nói to với bên kia: “Tại khu WE, toạ độ 235, 452 phát hiện Chân Trùng, học sinh đang bị tập kích, xin lập tức cho đội cứu viện hành động!”
Hắn vừa nói nhanh vừa nói lại ba lần, một phút cũng không ngừng liền xoay người đi ra ngoài.
Những huấn luyện viên khác nghe vậy liền phóng to khu vực hắn tra được lên, khi nhìn thấy hình ảnh liền hít vào một hơi.
“Vì sao trong căn cứ lại xuất hiện Chân Trùng?”
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Trước khi mở căn cữ đều phải tiến hành kiểm tra toàn bộ, tuyệt đối không có khả năng Chân Trùng xuất hiện, còn một lần xuất hiện bốn con, tuyệt đối không phải là trùng hợp!”
Lúc mọi người đang xôn xao, đột nhiên có người chỉ vào hình ảnh nói to.
“Không tốt, học sinh chạy vào khu WEP, học sinh mới đi vào rất nguy hiểm!”
Khu WEP là khu bên cạnh khu WE, nhưng hai khu này lại có sự khác nhau rất lớn, khu sau thích hợp cho người mới, còn khu trước thích hợp cho chiến sĩ tác chiến, là khu thí nghiệm nâng cấp.
Trong căn cứ, sau khi An Nhiên nổ súng bắn chết Chân Trùng, hiện trường còn thừa một con Chân Trùng và một con trùng máy móc cấp hai.
“Không cần hô hấp quá độ.
” An Nhiên xoa xoa đầu Hứa Yến, giọng nói lành lạnh, tiếng nói từ từ: “Làm theo lời anh nói, hít vào….
Thở ra….
Hít vào….
”
Trên người An Nhiên có mùi hương lành lạnh, bên tai là thanh âm dịu dàng và ôm ấp ấm áp, thần kì giúp Hứa Yến bình ổn lại.
Tay bị nắm chặt dần dần không run rẩy nữa, hô hấp dần dần bình thường trở lại.
Vì sao An Nhiên lại xuất hiện ở đây? Trong khoảng thời gian này hắn đã đi đâu? Vì sao không nói một lời đã rời đi?
Muốn nắm lấy cổ áo hắn hỏi cho kỹ, muốn đem hắn về nhà nhốt lại.
Một bụng đầy chuyện muốn hỏi và chuyện muốn làm, cuối cùng Hứa Yến chỉ ôm lấy hắn, dựa đầu vào vai hắn, rất uất ức.
“An Tiểu Cay, chân em đau quá, có phải em sắp chết rồi không?”
An Nhiên xem qua vết thương của hắn, rất sâu, chảy không ít máu.
“Em đánh nhau giỏi như vậy, sao mà dễ chết như vậy được?”
Hứa Yến vốn dĩ đang khóc hu hu muốn được an ủi, nghe được lời này nháy mắt liền nín khóc mỉm cười.
Diễn không nổi nữa, trong lòng thật mệt.
“Nói một nghệ thuật gia đánh nhau giỏi, anh nghiêm túc sao?”
An Nhiên thấy hắn có tâm tình nói đùa, liền kéo người ra một ít: “Giải quyết sâu trước”.
Hứa Yến nghiêng đầu nhìn qua, thấy Chân Trùng lại muốn bò về phía hai người bọn họ, đột nhiên lại cảm thấy đôi tay dính nhớp, bên trên hình như dính đầy máu tươi, rửa cũng không hết.
“Đừng ngây ngốc!” Vẻ mặt An Nhiên nghiêm túc “ở trên chiến trường, cho dù có xảy ra chuyện lớn gì cũng không được phép ngây ra, chậm trễ một giây có thể bị cái chết uy hiếp, thậm chí liên luỵ đồng đội.
”
Hứa Yến chưa từng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm khắc như vậy của An Nhiên, bị dạy dỗ, so với tức giận thì thấy mới lạ nhiều hơn.
Thì ra An Tiểu Cay còn có một mặt như vậy, giống như càng gần hắn hơn một chút.
Hứa Yến dựa vào thân cây, buông tay: “Vâng, thưa An huấn luyện viên, vậy xin hỏi hiện giờ phải làm như thế nào, em thật sự sắp đau chết rồi nha”.
An Nhiên nhét súng trong tay vào tay Hứa Yến: “Con đường kết thúc chiến tranh chỉ có một, em và kẻ thù, phải có một người chết, không phải nó chết thì là em chết”.
Hứa Yến theo bản năng muốn quăng khẩu súng lại cho An Nhiên, trạng thái hiện giờ của hắn rất bài xích những thứ này, hắn không muốn lại tiếp xúc với nhũng chuyện liên quan tới máu.
“Nếu có anh ở đây, em cũng không cần…”
Khi hắn muốn trả lại cây súng cho An Nhiên, An Nhiên đã đỡ tay hắn nâng lên, bàn tay bao lấy tay hắn, họng súng nhắm ngay Chân Trùng trước mặt bọn họ, rất bình tĩnh.
“Yến, trên đời này có rất nhiều cách chết mà không chảy máu, nếu em cảm thấy máu dơ, thì không để nó chảy ra là được.
”
Thanh âm hắn mang theo mê hoặc, làm Hứa Yến không có tâm trí đi để ý những thứ khác.
“Đánh chính diện không thể tới sau cổ của Chân Trùng, nhưng chỉ cần mượn lớp chiết xạ bên vỏ ngoài của trùng máy móc thì sẽ dễ dàng làm được”.
An Nhiên vừa nói như vậy, Hứa Yến lập tức hiểu được, hắn quan sát hướng đi của Chân Trùng, lần đầu tiên nổ súng, ánh sáng bắn vào lớp phóng xạ nhưng hơi trật một chút.
Có lần đầu tiên, Hứa Yến đã có khái niệm về lớp chiết xạ, lần thứ hai ra tay thì bắn chính xác vào sau cổ Chân Trùng, hơn nữa vị trí bắn vào trùng máy móc cấp hai cũng là điểm yếu của nó.
Một súng giải quyết hai con.
Không hề có một giọt máu bắn ra.
An Nhiên nhìn về phía hắn, dưới ánh sáng tôi tăm đôi mắt ấy toàn là dịu dàng.
“Giỏi lợi dụng địa hình xung quanh để tạo ra lợi thế công kích cho mình, do đó sẽ tốn ít sức nhưng giải quyết được nhiều kẻ thù, đây mới là dáng vẻ của một chiến sĩ nên có, mà không chỉ dựa vào sức mạnh bản thân mà thôi.
”
Tầm mắt của Hứa Yến dán chặt lên người An Nhiên, sau một lúc lâu, bên môi mới hiện lên một nụ cười: “An Tiểu Cay, em là nghệ thuật gia, không phải chiến sĩ”.
An Nhiên nắm lấy đôi tay dính máu của hắn, rũ mắt cúi người.
Hứa Yến theo bản năng giãy giụa lại bị hắn nắm chặt.
An Nhiên đặt một nụ hôn thành kính trên mu bàn tay của hắn: “Anh dạy cho em cũng là nghệ thuật.
”
Hứa Yến nâng cằm hắn lên, cười như không cười: “Đây là nghệ thuật gì, nghệ thuật giết chóc sao?”
An Nhiên nhìn hắn, không hề trả lời.
Bị mỹ nhân im lặng nhìn chằm chằm, sợ là thiên thần cũng sẽ rung động, Hứa Yến nhận mình chỉ là tục nhân, vì thế liền ấn mỹ nhân lên thân cây.
Chung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng gió, cùng với tiếng hít thở của bọn họ.
Một tay Hứa Yến chống lên thân cây, bao An Nhiên bên trong, từ từ tiến sát tới, hai mắt nhìn chằm chằm môi mỏng của An Nhiên, hơi hơi nghiêng đầu, chóp mũi cọ xát vào nhau.
“An Nhiên….
”
Trong thanh âm mang theo khát vọng chính hắn cũng không biết.
Tin tức tố của Hứa Yến chợt nồng đậm hơn, trên mặt An Nhiên không hiện lên điều gì, thái dương lại bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Khi hai người chuẩn bị hôn nhau, nơi xa truyền tới tiếng rít và tiếng còi.
Hai người nhìn qua, đội cứu viện của trường quân đội đã chạy tới.
Mặt Hứa Yến tối sầm, tức giận lẩm bẩm: “Lúc chạy trốn không thấy các người tới, quấy rầy chuyện tốt của người khác thì thật kịp thời.
”
Bên này thực tối, trên người An Nhiên chỉ mặc một cái áo khoác dài, chỉ có mình Hứa Yến thì còn tốt, nhiều người tới thì không tốt lắm, thừa dịp lực chú ý của Hứa Yến bị đội cứu viện thu hút, An Nhiên nhanh chóng đi tới bên cạnh người máy, gỡ toàn bộ quần áo xuống mặc vào trên người mình.
Tạ Tốn không yên tâm, cũng đi tới cùng với đội cứu viện, sau khi ngửi được mùi máu tanh nồng ở hiện trường, hắn hiểu được mọi chuyện nghiêm trọng, tim lập tức đập nhanh hơn, mang kính nhìn trong đêm lên rồi vội vàng chạy tới.
“Mau, mau, mau! Các cậu ở bên này, các cậu ở bên kia, tìm được người lập tức báo cáo!”
Trên đường nhìn thấy thi thể bốn con Chân Trùng, sắc mặt của hắn và đội cứu hộ không được xem là đẹp lắm.
Ngày đầu tiên học sinh mới đi vào căn cứ thí nghiệm vậy mà lại lọt vào Chân Trùng, nếu việc này bị truyền ra, sẽ có sóng to gió lớn.
Lúc này Tạ Tốn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ nhanh chóng tìm được Hứa Yến, cho dù là thi thể hay là chân tay cũng tốt.
“Này, em ở chỗ này”.
Mới vừa vòng qua thi thể, Tạ Tốn liền nghe được thanh âm Hứa Yến, hắn lập