Khi đội cứu hộ tới vị trí của bọn Triệu Việt ở khu WE, một đám học sinh mới đang tìm Hứa Yến khắp nơi, mười con trùng máy móc tạm dừng hoạt động đứng ở gần đó, nhìn có vẻ thâm trầm.
An Nhiên không tiện lộ mặt, giúp Hứa Yến băng bó vết thương xong chuẩn bị đi tìm người phụ trách của trường quân đội.
Căn cứ thí nghiệm là nơi quan trọng của trường quân đội, cho dù không mở ra nhưng cũng có những thiết bị cực mạnh trấn giữ, đừng nói là trùng tộc ngay cả người cũng không thể tùy tiện đi vào, vì tránh cho học sinh không bị ảnh hưởng của bên ngoài khi bước vào khu thí nghiệm.
Mà hôm nay Chân Trùng lại có thể trà trộn vào, việc này nếu bị làm lớn lên, đừng nói là ban huấn luyện viên trực lần này, chính là ban lãnh đạo của trường quân đội cũng sẽ bị khai trừ vài người.
Mới vừa đứng dậy, cổ tay áo đã bị Hứa Yến kéo lại.
Hứa Yến ngồi thẳng nửa người trên, nắm chặt lấy cổ tay hắn: “Anh đi đâu?”
An Nhiên rũ mắt nhìn qua: “Đi xử lý chuyện Trùng Tộc.
”
Hứa Yến nhíu mày: “Nhiệm vụ anh nói chính là chuyện này sao?”
An Nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, kéo tay hắn ra, thanh âm càng nhẹ hơn: “Em đã lăn lộn cả ngày rồi, nằm xuống ngủ một giấc đi.
”
Anh muốn đi, Hứa Yến nắm chặt không buông, bĩu môi lẩm bẩm lên án: “Anh sẽ không thừa dịp em ngủ mà trốn đi đấy chứ?”
An Nhiên nhìn hắn vô sỉ tỏ vẻ đáng thương, giơ tay kéo kéo một bên mặt hắn lại đụng tới lớp râu mới mọc đâm vào ngón tay thấy đau đau, liền sửa lại xoa xoa đỉnh đầu, vẻ mặt nhẹ nhàng: “ Anh sẽ mau trở về.
”
Nhận được lời đảm bảo, Hứa Yến mới buông tay ra, An Nhiên còn chưa đi được hai bước, lại bị kéo lại.
An Nhiên quay người lại, đỉnh mày nhẹ nhấc, đáy mắt hiện lên sự chế nhạo: “Có phải muốn anh ôm em hát ru thì mới chịu ngủ phải không?”
Hứa Yến nghĩ nghĩ cảm thấy ý tưởng này rất hay, giang hai tay muốn ôm một cái: “Bảo bảo mệt mỏi, muốn nghe An ca ca hát.
”
An Nhiên không để ý tới hắn, nghiêm mặt xoay người rời đi.
Hứa Yến gọi to về phía hắn: “An Tiểu Cay, anh trả lại Hương Hương cho em rồi hãy đi.
”
“Hương Hương nói nó thích ở chỗ anh hơn.
”
Hứa Yến ngẩn ra, sau khi tỉnh táo liền kiên quyết phủ nhận: “Không có khả năng! Nó chính là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà em, sao có thể thích anh hơn chứ?”
An Nhiên vừa mới mở cửa liền dừng lại động tác, đỡ trán thở dài.
“Em đã kết hôn với anh, nuôi con dâu nuôi từ bé làm gì chứ?”vẻ mặt An Nhiên nghiêm túc: “Hơn nữa mèo là của anh nuôi, đương nhiên là càng thích anh.
”
Cửa trước mặt đóng lại, Hứa Yến ngơ ngác dựa vào đầu giường lẩm bẩm: “Hương Hương là mèo An Nhiên nuôi sao? Hương Hương là con trai của An Nhiên, An Nhiên là vợ của mình, Hương Hương vừa là con trai vừa là con dâu nuôi từ bé.
”
Hắn chống cằm suy nghĩ một lát, một lát sau liền hiểu ra: “Có phải là có ý kia không, cưới vợ cả được tặng kèm tiểu tình nhân, mua một tặng một!”
Tự nhận không có gì phá nổi quan hệ gia đình, Hứa Yến an tâm nằm xuống, thực nhanh tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng hắn giống như viên ngoại thời cổ đại, ở biệt thự cao cấp, có một trăm mẫu ruộng tốt, thuê người của một thôn làng giúp hắn làm cá khô, hắn trái ôm vợ cả phải ôm tiểu tình nhân đi ra ngoài ruộng, nhìn cá khô treo trên cây mênh mông vô bờ, vợ lớn vợ nhỏ làm nũng với hắn muốn cá khô ăn, hắn cảm giác mình đã đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Ngoài cửa, sắc mặt An Nhiên chợt biến đổi, hắn chống lên cửa thở hổn hển mấy hơi, lau sạch mồ hôi lạnh bên thái dương, đứng nghỉ một lúc, rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Đám người Tạ Tốn sau khi hạ phi thuyền lập tức tập hợp những học sinh còn lại, đồng thời lấy dụng cụ chuyên dụng ra bắt đầu tiến hành tìm kiếm khắp khu vực này, đề ngừa còn có Chân Trùng tồn tại.
Đám người Triệu Việt vẻ mặt ngơ ngác, lúc nhìn thấy Tạ Tốn còn tưởng rằng bọn họ thể hiện quá hoàn hảo nên huấn luyện viên tới đây khen ngợi, nhưng nhìn sắc mặt hắn đen thành đáy nồi, giống như là có chuyện gì không tốt.
Lá gan của Hằng Gia khá lớn, dân đầu đi hỏi: “Huấn luyện viên, mọi người tới đây có chuyện gì sao?”
Triệu Việt hỏi ngay sau đó: “Không thấy bạn Hứa Yến trong tổ đội chúng em, phiền huấn luyện viên phái người tìm xem!”
Những người khác cũng liên tiếp nói theo.
Bị sâu tập kích cả buổi tối, lại chiến đấu hăng hái mấy tiếng đồng hồ, hiện giờ mới đánh thắng trận, adrenalin đang ở trạng thái tăng mạnh, mỗi người đều rất phấn khởi.
Tạ Tốn giơ tay để bọn họ yên tĩnh: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mọi người tự đi vào phi thuyền, chờ đợi thông báo tiếp theo của tôi, trước khi có thông báo mọi người không được chạy loạn!”
Những người khác nghe vậy, tim đều đập thình thịch, hiện giờ còn không tìm thấy Hứa Yến, huấn luyện viên lại nói xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ Hứa Yến thật sự xảy ra chuyện gì?
Đặc biệt là Kim Trạch, lúc trước nhìn thấy tình huống kia, thế nhưng Hứa Yến chỉ bị bốn con trùng máy móc bao vây mà thôi, tệ nhất là bị “giết” bốn lần, trừ 4000 học phần thôi, có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ?
“Vậy, Hứa Yến cậu ấy….
.
”
“Hứa Yến không có việc gì, hắn đã lên phi thuyền trước các cậu, hiện giờ không có thời gian giải thích nhiều cho các cậu, đều đi lên đi.
”
Các học sinh mới nhìn nhau, mang theo một bụng câu hỏi lên phi thuyền.
Trong phòng điều khiển chủ, An Nhiên liên hệ với hiệu trưởng Bắc Tố của trường quân đội.
Vào lúc này, trường quân đội ở Học Phủ Tinh đã là buổi tối, nhưng cuộc gọi rất nhanh đã được chấp nhận, trên màn hình ảo xuất hiện một ông lão mặc áo khoác, đầu tóc hắn hoa râm, nhìn nếp nhăn trên mặt có thể nhìn ra đây là một người nghiêm khắc.
“An thiếu tướng?”
“Bắc trung tướng.
”
Bắc Tố, quân hàm trung tướng, nửa đời của hắn có thể nói là truyền kì, hắn 40 tuổi mới nhập ngũ, sức chiến đấu nghiền áp một thế hệ quân nhân trẻ tuổi lúc đó, trong mấy năm ngắn ngủi không ngừng thăng chức, đến năm thứ 7 thì được phong hàm tướng quân, 55 tuổi lui về phía sau tiến vào trường quân đội, trở thành hiệu trưởng trung tướng đầu tiên trong lịch sử của đế quốc.
Ánh mắt Bắc Tố không tính là tốt, An Nhiên chỉ thản nhiên nhìn lại: “Xin lỗi, đêm khuya quấy rầy, thế nhưng trong căn cứ xảy ra chuyện không thể không quấy rầy ngài.
”
Năm phút sau, những huấn luyện viên trong phòng khống chế nhận được thông báo khẩn cấp, toàn bộ lực lượng cứu viện hành động đưa tất cả học sinh trong khu thí nghiệm trở về, phong tỏa các trạm không gian, người trong căn cứ không có sự cho phép của cấp trên thì không được tùy ý rời khỏi.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với hiệu trưởng An Nhiên liên lạc với Quất Tử, muốn xác định trình tự xử lý vết thương sau khi bị móc câu của Trùng Tộc làm bị thương.
“Thật sự không cần làm thuốc giải độc sao?”
“Không cần.
”
“Dùng máy trị liệu bao lâu thì có thể cởi băng gạc ra? Thời gian lâu có thể bị sưng lên không? Có thể để lại sẹo hay không?”
Quất Tử trên màn hình nghe mấy vấn đề của lão đại nhà mình, cảm thấy có hơi ngốc.
Trải qua chiến trường cũng đã 4-5 năm, đừng nói là bị móc câu của sâu làm bị thương, chỉ là bị chọc xuyên qua cũng đã nhìn thấy vô số lần, tuy không phải là bác sĩ, nhưng nhìn lâu, cũng sẽ hiểu biết được đôi chút.
Mấy vấn đề buổi tối hôm nay giống như dân chúng chưa bao giờ gặp qua Trùng Tộc, dáng vẻ cẩn thận như vậy thật hiếm thấy.
Quất Tử nháy mắt liền nhớ tới Hứa Yến, nhưng lúc này Hứa Yến hẳn là chưa phân ban, làm sao có cơ hội tiếp xúc với Trùng Tộc?
“Trả lời?” Nửa ngày không nghe thấy Quất Tử trả lời, An Nhiên hơi không kiên nhẫn.
Quất Tử giật mình, cuống quít đáp: “Máy trị liệu dùng lâu hay dài phụ thuộc vào chiều sâu của vết thương, tôi chưa nhìn thấy được vết thương nên không thể xác định được thời gian cụ thể, có để lại sẹo hay không cũng phải xem tình huống mới xác định được.
”
An Nhiên tiện tay phóng lớn một tấm ảnh chụp lên, tấm ảnh này là do hắn lén chụp trộm miệng vết thương của Hứa Yến.
Quất Tử nhìn thấy liền trợn mắt, loại trình độ này mà cũng cần phải gấp gáp như vậy sao, hắn còn tưởng rằng bị đâm xuyên qua….
“Dùng máy trị liệu ba giờ, sau khi cởi băng gạc ra chiếu thêm một tiếng nữa là được, miệng vết thương lớn như vậy, để lại sẹo là không thể tránh được, thế nhưng dùng thiết bị chữa bệnh thẩm mĩ là có thể loại bỏ chín phần, hẳn là sẽ không quá rõ ràng.
”
An Nhiên không biết nghĩ tới cái gì, nhíu mày.
An Nhiên và Hương Hương đều không ở bên người, chân lại không thể động, Hứa Yến ngủ hai tiếng liền tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn còn tối, thời gian ban ngày trong căn cứ thí nghiệm ngắn hơn, buổi sáng tám giờ mặt trời mới mọc, buổi chiều 4 giờ mặt trời đã lặn.
Nhìn thời gian, mới 5 giờ sáng, trong phòng im ắng, An Nhiên còn chưa trở về.
Trong bóng tối làm tất cả giác quan càng nhạy bén hơn, hắn có thể cảm nhận được sự tê ngứa từ miệng vết thương, tương đối đau đớn dần dần biến mất.
Nằm một lát, hắn nhịn không được ngồi dậy, trong lòng càng ngày càng lo lắng.
An Nhiên không đáng tin cậy, lỡ như chạy mất thì biết làm sao bây giờ? Hơn nữa hiện giờ Hương Hương còn đang ở trong tay hắn, nếu hắn đi sẽ bắt cóc luôn cả Hương Hương, vậy mình chỉ còn hai bàn tay trắng.
Không thể tưởng tượng được, thật đáng sợ!
Đang chuẩn bị rút chân ra khỏi máy trị liệu, cửa phòng liền mở ra, An Nhiên đi tới.
Khuôn mặt núi băng ngàn năm không đổi của hắn, giờ phút này lại mang theo mệt mỏi.
Thấy An Nhiên bước tới đây, liền ấn hắn xuống.
“Miệng vết thương còn chưa khép lại lại lộn xộn cái gì?”
“Anh lâu như vậy còn không trở về, em đương nhiên muốn đi ra ngoài tìm.
” Hứa Yến tiện tay kéo hắn ngồi vào mép giường: “Chân em đã không đau.
”
Vì chứng minh những lời này, Hứa Yến quơ quơ chân: “Hiệu quả của máy trị liệu thực không tồi.
”
An Nhiên như suy tư gì đó, đột nhiên đè lên miệng vết thương của hắn, từ từ cởi băng gạc ra, miệng vết thương dữ tợn đã khép lại chỉ còn một cái vết nhỏ.
Mới hai tiếng, cho dù có máy trị liệu giúp đỡ cũng không có khả năng khép lại nhanh như vậy.
Tốc độ tự lành của hắn nhanh hơn.
An Nhiên cởi băng gạc ra, không thay đổi sắc mặt hỏi: “Lúc trước quên hỏi, em chưa bao giờ nhắc tới cha mẹ, bọn họ không ở Hoa Đô sao?”
Hứa Yến hơi dừng lại, giống như tùy