Doãn Đổng yên tâm, hôm nay tôi cũng chưa thấy gì."
Ngày 21 tháng 4, lễ trao giải Bụi Hoa Gai lần thứ 51 ở Hải thành.
Hiện trường trao giải có vô số ánh đèn lập lòe, còn minh tinh lớn lớn bé bé đang ngồi ở khu khách mời, tụ thành một mảnh biển sao.
Doãn Bạch ngồi ở hàng khách mời dễ thấy nhất đang nắm chặt gậy của chính mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía sân khấu trao giải.
Giờ khắc này trên sân khấu đang trao giải "Đạo diễn xuất sắc nhất".
Đạo diễn nữ trẻ Lộ Thanh đang ôm cúp của mình đứng dưới ánh đèn, ở trước vô số máy quay đang ngắn gọn nói xong lời cảm ơn của mình.
Đúng lúc này, người kia dừng một chút sau đó nhìn sang phía đoàn đội, mắt mang nước mắt lấp lánh nói: "Trừ những điều đó ra, tôi còn muốn cảm ơn nữ thần Muse (nàng thơ) của tôi, nữ chính , Tiêu Niệm lão sư."
Nghe đến đó, Doãn Bạch ý thức được mà quay đầu đi, ở cách đám người nhìn về phía Tiêu Niệm.
Cùng lúc đó đèn cũng đã tụ lại đánh trên người Tiêu Niệm.
Tiêu Niệm mặc một bộ lễ phục dạ hội hoa hồng lộ vai, tóc đen thì vấn lên như mây tấn, nhan sắc đều chiến thắng bất kỳ người nào.
So với lúc vừa gặp Doãn Bạch thì Tiêu Niệm đã càng thêm thành thục, cũng càng có thêm mị lực.
Nghĩ đến đây trong lòng Doãn Bạch lại đau xót.
Cô nắm chặt gậy muốn dựa vào nó chống đỡ bản thân để tiếp tục nghe tiếp.
Doãn Bạch nghiêng đầu nhìn ánh đèn đang tụ trên người Tiêu Niệm đang ngửa đầu, hai tròng mắt thì đầy nước mắt.
Là bộ dáng rất động tình.
Thanh âm Lộ Thanh rõ ràng từ trên sân khấu truyền đến: "Chị ấy không chỉ là nữ chính phim điện ảnh của tôi, mà còn là nữ chính trong sinh mệnh, cũng là nữ thần Muse của tôi cũng là tri âm của tôi."
"Cho nên ở nơi này, tôi xin làm trò trước mặt mọi người, tôi muốn nghiêm túc mà nói một lần Tiêu Niệm lão sư, em yêu chị!"
Theo lời nói Lộ Thanh rơi xuống những người dưới sân khấu đã ồ lên một mảnh.
Khi mọi người đang vì người kia lớn mật tỏ tình mà kinh ngạc thì Lộ Thanh cầm microphone càng thêm dùng sức bằng bất cứ giá nào mà kêu lên: "Chị nguyện ý cùng em kết hôn, đi chung quãng đời còn lại không? Tiêu Niệm lão sư?"
Dưới sân khấu trầm mặc trong một cái chớp mắt rồi tiếp theo lại phát ra một trần vỗ tay mãnh liệt.
Trong tiếng hoan hô, Doãn Bạch rõ ràng nhìn thấy Tiêu Niệm giơ tay lau đi nước mặt, trên mặt treo ý cười mà đứng dậy sau đó nhắc làn váy, như con chim nhỏ mà chạy như bay hướng đến Lộ Thanh trên sân khấu.
Một khắc kia, Doãn Bạch cảm thấy Tiêu Niệm giống như một con thiêu thân đang lao vào biển lửa.
Người kia đang không màng tất cả, mất đi lý trí lại hoạt bát động lòng người.
Đó là bộ dáng mà Tiêu Niệm chưa bao giờ bày ra ở trước mặt cô, cũng là bộ dáng vĩnh viễn cô không cách nào có được.
Doãn Bạch ngửa đầu nhìn Lộ Thanh trên sân khấu mở hai tay ra ôm Tiêu Niệm vào trong ngực.
Hai người ở trước vô số máy quay ôm hôn, những tiến hoan hô cũng như sóng triều hướng đến hai người kia mạnh mẽ kéo qua, Doãn Bạch rõ ràng nghe được trong lòng mình như có thứ gì đang vỡ vụn.
Đó là trái tim pha lê của cô.
Đó là cô lừa người dối mình ba tháng, cuối cùng trái tim pha lê yếu ớt không thể không chấp nhận sự thật.
Từ trước đến nay Tiêu Niệm chưa từng yêu cô, cho dù hai người đã ở bên nhau thời gian tới 7 năm, nhưng ở trong mắt Tiêu Niệm cô chẳng qua chỉ là một thân thể mơ ước người kia, cũng chỉ là kim chủ vai ác người đầy mùi tiền mà thôi.
Tất cả đã kết thúc.
Doãn Bạch nhìn hai người yêu nhau ở trên sân khấu vừa ôm vừa khóc với nhau cô lại phát hiện trừ bỏ cả người mình lạnh lẽo ngoài ý muốn lại không còn phản ứng gì khác.
Có thể là từ ba tháng trước, vào đêm Tiêu Niệm cùng cô thẳng thắn thì cô cũng đã phát tiết xong rồi.
Tình, yêu không có cũng không phải chuyện lớn gì, có lẽ người như cô vậy sẽ không xứng được người khác yêu.
Doãn Bạch thật sâu hướng trên sân khấu nhìn một cái, sau đó đem bộ dáng nàng lúc này khắc vào trong lòng sau đó đã chống gậy quay lưng về phía đám đông ồn ào, hướng về phía bóng tối đi đến.
Thanh âm ồn ào náo động phía sau dần xa dần, Doãn Bạch bước đi tập tễnh ra sau hội trường đi tới bãi đỗ xe ngầm.
Trợ lý Trương Ngọc đã sớm chờ ở đó, khi thấy cô đi tới đã vội vàng đi lên đón: "Boss, làm sao ra sớm vậy, bây giờ trực tiếp đi đến buổi tiệc sao?"
Vành mắt Doãn Bạch đã đỏ lên, nhìn trợ lý một cái rồi không nói gì.
Trương Ngọc nhìn đến cảm xúc boss mình không đúng liền vội vàng tỉ mỉ nói: "Hôm nay thấy boss cũng mệt mỏi, một hồi tôi trực tiếp đưa ngài về nhà?"
Doãn Bạch không nói chuyện mà ở trong đầu lại lần nữa nhớ về cảnh tượng đôi tình nhân ôm nhau yêu thương trước mặt mọi người, trong lòng vừa ghen ghét vừa ủy khuất.
Bảy năm! cô cùng Tiêu Niệm ở bên nhau bảy năm! Bảy năm này Tiêu Niệm muốn cái gì cô cho cái đó, đem người kia phủng tới bây giờ lại không thắng được Lộ Thanh qua một bộ điện ảnh, một câu: "Chị ấy là Muse của tôi!"
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Rõ ràng là cô tới trước, rõ ràng từ đầu Tiêu Niệm là Muse của cô, là "Tiểu hoa hồng" của cô!
Doãn Bạch càng nghĩ càng giận, chỉ cảm thấy tràn ngập chia xót nhưng không cách nào phát tiết được.
Cô chống gậy của mình hự hự mà đi đến bên cạnh xe sau đó nhấc gậy lên đối với nắp trước xe Maserati của mình mà loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng đập thành một đống đổ nát: "Đáng giận đáng giận đáng giận đáng giận!"
"Đáng giận! Thế nhưng lại ở trước mặt mọi người cầu hôn! Trước mặt mọi người cầu hôn!"
"Được em ấy yêu liền ghê gớm như vậy sao! Cô cái gì cũng có được hết rồi, vì cái gì còn ở trước mặt tôi khoe ra!"
Trương Ngọc bị boss mình làm sợ tới mức sửng sốt liền vội vàng tiến lên, nửa kéo Doãn Bạch nửa ngăn lại: "Được rồi được rồi, Boss xin bớt giận, không đáng không đáng đập hư xe, sửa lại phải mất rất nhiều tiền."
Doãn Bạch ngửa đầu, trừng mắt nhìn trợ lý một cái, hung hăng mà nói: "Tôi có tiền!"
Ok, ngài có tiền.
Trương Ngọc vội vàng lùi ra sau một bước rồi duỗi tay làm động tác tư thế mời đối phương: "Vậy mời ngài tiếp tục."
Doãn Bạch liền liếc người kia một cái, nhấc gậy lên lại đến trước nắp xe mình đạp loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng.
"Đáng giận đáng giận! Lộ Thanh đáng giận, tôi chúc phim điện ảnh của cô nằm liệt giữa đường! Cả đời không phải Tiêu Niệm cũng không có nữ thần Muse khác, rời khỏi Tiêu Niệm thì cô cũng không quay được phim gì!"
"Đáng giận đáng giận!"
Doãn Bạch dơ gậy lên đập xe mình loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng để phát tiết.
Đúng lúc này, Trương Ngọc tinh mắt đã nhìn đến cách đó không xa đang có người hướng chỗ hai người đi tới.
Trương Ngọc vội vàng duỗi tay kéo tay áo Doãn Bạch, nói lời nhắc nhở: "Boss, Boss!"
Doãn Bạch nghiêng đầu dơ gậy ánh mắt đỏ bừng hung dữ mà nhìn trợ lý một cái.
Làm gì đây, xe mình thì mình đập lại không phải không sửa nổi, hiện tại mình khổ sở vậy không thể phát tiết một chút sao?
Trương ngọc vội vàng nói ra miệng, nhỏ nhỏ nói thầm mà nhắc nhở Boss: "Có người lại đây."
Doãn Bạch vừa nghe vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phương hướng người đi tới.
Trong bãi đỗ xe tối tâm.
Thanh âm giày cao gót đang lộc cộc vang lên, mỗi một chút đều nỏ vang ở bên tai cô.
Mộ người phụ nữ mặc váy dạ hội véo eo thủy tiên màu trắng với gương mặt trang điểm tinh xảo đang mang theo trợ lý hướng tới chỗ Doãn Bạch đi lại đây.
Doãn Bạch đem gậy chống lại trên mặt đất, mà khi thấy rõ người tới thì trong lòng liền cả kinh.
Không sớm không muộn thế nhưng lại là Tả Tĩnh U -- đối thủ một mất một còn trong giới điện ảnh của Tiêu Niệm! Càng không xong ngờ chính là Tả Tĩnh U cũng là một trong số ít người trong giới giải trí đã vài lần thấy qua Tiêu Niệm cùng Doãn Bạch thân thiết.
Doãn Bạch vừa thấy người kia liền nhớ tới lần cô cùng Tiêu Niệm ở trong buổi tiệc tư nhân cãi nhau.
Cảnh tượng lần đó là cô đã như thế nào than thở khóc lóc khẩn cầu Tiêu Niệm ở lại bên mình.
Mà sau lần bị Tả Tĩnh U thấy thì Tả Tĩnh U cũng liền thành người Doãn Bạch không bao giờ muốn gặp lại.
Kết quả trớ trêu, ngay cả ông trời ngày hôm nay cũng đối nghịch cô, sợ cô còn chưa bị xấu hổ đến chết đi nên lại một lần nữa để Tả Tĩnh U thấy cô trong trường hợp xấu hổ.
Bất quá loại chuyện này đã trải qua vài lần, Doãn Bạch cũng thong dong rất nhiều.
Cô nắm chặt gậy đang đứng vững trên mặt đất, làm bộ không thấy Tả Tĩnh U dùng mặt không biểu tình mà cùng Trương Ngọc nói: "Đi thôi, về nhà."
Trương Ngọc vội vàng đi mở cửa xe còn Doãn Bạch chống gậy liền hướng ghế sau xe đi đến.
Mới vừa đi một bước thì Tả Tĩnh U liền mang theo trợ lý lại đây, mở miệng chào hỏi: "Doãn Đổng? Đã lâu không gặp."
Doãn Bạch nghe được thanh âm người kia, da đầu lại căng thẳng.
Cô không thể không chống gậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, nở ra một nụ cười thương mại mỉm cười: "Đã lâu không gặp, Tả tiểu thư."
Giờ này khắc này, khóe mắt Doãn Bạch ửng đỏ còn sắc mặt thì trắng bệch, thoạt nhìn thoáng có chút chật vật.
Tả Tĩnh U nhìn đến biểu tình cô giống như vật nhỏ bị thương lại có chút kinh ngạc: "Doãn Đổng đây là......"
Tả Tĩnh U nói, ánh mắt quét về phía nắp trước của Maserati kia hơi có chút gồ ghề lồi lõm lại không khỏi liên tưởng đến một màn khi nảy Tiêu Niệm cùng Lộ Thanh trên sân khấu ôm nhau kia, sau đó tức khắc hiểu rõ.
Tả Tĩnh U lộ ra biểu tình xin lỗi: " Doãn Đổng ngài yên tâm, hôm nay tôi cũng chưa thấy gì."
Tả Tĩnh U áy náy rồi lại nói một câu: "Tôi đi trước, Doãn Đổng lái xe trên đường cẩn thận." Nàng nói xong, đem trợ lý mình có chút tham đầu tham não tò mò mà xoay người rời đi.
Cái gì cũng chưa thấy? Cái gì gọi là cái gì cũng chưa thấy? Đó chính là đã thấy rồi, tuyệt đối là đã thấy!
Doãn Bạch đứng tại chỗ chống gậy nhìn theo Tả Tĩnh U rời đi.
Chờ đến sau khi Tả Tĩnh U rời khỏi Doãn Bạch mới xoay người lên xe, ngồi ở ghế sau nắm gậy sắc mặt thập phần nghiêm trọng.
Trương Ngọc khởi động xe, chở cô rời khỏi bãi đỗ xe ngầm.
Xe chạy đã một hồi lâu mà Doãn Bạch vẫn nắm gậy, biệt biệt nữu nữu mà hướng tới Trương Ngọc ngồi ở phía trước hỏi một câu: "Vừa rồi......!Tả tiểu thư hẳn là chưa thấy được đi?"
Trương Ngọc bị câu này của cô hỏi đến phát ngốc, một hồi lâu mới phản ứng lại được Doãn Bạch hỏi cái gì.
Trương Ngọc dừng một chút, có chút không xác định mà trả lời: "Ánh sáng ở bãi đổ xe không tốt, hẳn là chưa có thấy được......"
Trong lòng Doãn Bạch rối rắm một hồi lâu cuối cùng tự