Từ từ, Tả Tĩnh U!
Sau khi trở về từ lễ trao giải thì Doãn Bạch hủy hết các cuộc họp làm ăn.
Làm một nhà tư bản có lương tâm, cô thậm chí còn cho Trương Ngọc một kỳ nghỉ dài hạn.
Sau khi Trương Ngọc đem cô đưa về biệt thự ở sơn trang Bạch Hạc, liền tỉ tỉ mỉ mỉ mà nghỉ phép.
Doãn Bạch không cần nghĩ cũng biết sau màn Lộ Thanh ở lễ trao giải cầm giải thưởng lớn cầu hôn với Tiêu Niệm thì trên mạng tuyệt đối sẽ nháo đến ồn ào huyên náo.
Vì tránh sẽ chịu thương tổn lần thứ hai cho nên sau về đến nhà thì cô rất sáng suốt đem điện thoại tắt đi, lại tắt hết các thiết bị internet trong nhà, cưỡng bách chính mình không được xem bất kỳ tin tức gì có liên quan với Tiêu Niệm cùng Lộ Thanh, trốn vào không gian riêng của bản thân yên lặng chữa thương.
Liên tiếp hai ngày Doãn Bạch đều giấu mình ở trong phòng chiếu phim, đem phim điện ảnh chín năm qua, từ khi Tiêu Niệm ra mắt đều ôn lại một lần.
Cuối cùng đến khi bản thân cô đói đến chịu không nổi mới từ ảnh trong phòng bò ra tới.
Tắm rửa một cái rồi kêu đồ ăn nhà hàng đưa đến.
Sau khi ăn cơm rồi mới hơi khôi phục một chút sức sống.
Gần hết tháng 4, cảnh xuân nhìn trong rất được.
Sau khi ăn cơm trưa xong thì Doãn Bạch mặc váy tơ lụa nằm ở sô pha lầu một dùng khăn lông bọc mấy viên nước đá lại mà chườm mắt cho bản thân.
Bởi vì chịu lạnh nên lâu lâu sẽ kêu tê nhẹ một tiếng.
Hai ngày nay cô ở trong phòng chiếu phim nhìn vật nhớ người, ôm hộp khăn giấy một bên ôn lại thời gian đã qua cùng Tiêu Niệm, một bên khóc thành một kẻ đại ngốc còn trực tiếp đem đôi mắt mình khóc sưng lên.
Làm đến hiện tại đôi mắt vô cùng đau đớn, đến mở cũng có chút khó khăn.
Doãn Bạch một bên đắp mắt một bên tự giễu mà nghĩ, đây chính là tự làm tự chịu.
Ai kêu cô khi trẻ lại vênh váo tự đắc, không hiểu cách yêu người ta lại cho rằng một tờ giấy hợp đồng là có thể trói được cả đời người ta, Tiêu Niệm sẽ vĩnh viễn gắn với lợi ích ở cùng cô đây?
Hiện tại thì tốt rồi, người ta cũng đã giác ngộ rời xa tư bản, rời xa chảo lớn tàn khốc của giới giải trí sẽ tự dựa vào lý tưởng của chính mình mà sinh hoạt đi.
Xứng đáng, mày xứng đáng, xứng đáng tự mình khóc thành một kẻ đại ngốc bức.
Doãn Bạch nằm ở trên sô pha, lại tự sa ngã một hồi.
Cô nằm một lúc thì tiếng chuông điện thoại trong nhà đột nhiên linh linh linh vang lên, làm cả người cô đều chấn kinh một chút.
Cô bỏ khăn lông đang đắp xuống sau đó quay đầu híp mắt nhìn về phía máy bàn, hoài nghi nheo lại đôi mắt.
Ai gọi điện thoại cho cô? Người có thể biết được số máy bàn nhà cô không nhiều lắm đi.
Chẳng lẽ là Tiêu Niệm, không không không, lấy tính cách của Tiêu Niệm, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại gọi điện thoại cho cô.
Chẳng lẽ là Kim Tương Ngọc? Không phải nói gần đây bận xử lý công việc sao?
Doãn Bạch có chút không vui mà nhíu mày, cô do dự một hồi nhưng vẫn từ trên sô pha bước xuống rồi hướng về phía máy bàn.
Lúc đi đến chỗ điện thoại bàn Doãn Bạch kinh ngạc cảm giác trong lòng mình lại dâng lên một tia hy vọng.
Mà trong một khắc như vậy, cô mong đợi người gọi bên đầu dây kia là Tiêu Niệm.
Cô thậm chí bắt đầu miên man suy nghĩ, là Tiêu Niệm gọi điện thoại cho cô.
Nói em ấy đã không yêu Lộ Thanh, em ấy quyết định trở về rồi hai người giải hòa, sau đó vô cùng cao hứng mà cùng nhau sống nửa đời còn lại.
Nghĩ đến đây, trong lòng Doãn Bạch run đến lợi hại.
Cô không khỏi tự giễu mấy lời tốt đẹp vớ vẩn như vậy ngay cả con nít cũng không nghĩ đến mà chỉ có người ấu trĩ như cô mới bổ não nghĩ như thế đi.
Doãn Bạch đi tới bên máy bàn, lấy cái điện thoại đang linh linh linh vang lên không ngừng, hướng tới đầu dây bên kia ôn nhu mà trả lời một câu: "Alo......"
Giọng nói rơi xuống, trong ống nghe truyền đến thanh âm Kim Tương Ngọc như trút được gánh nặng: "Boss ngài rốt cuộc nhận điện thoại."
Lúc nghe được là Kim Tương Ngọc thì nội tâm Doãn Bạch vẫn là không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Có khả năng hai ngày này Kim Tương Ngọc tìm cô thật sự là có chút gấp, bởi vậy ở điện thoại kia liền oán giận một hồi: "Hai ngày này điện thoại di động ngài tắt máy mà điện thoại trong nhà lại không nhận, Trương Ngọc đang nghỉ phép cũng nói không tìm được ngài......"
Doãn Bạch từ lời nói vội vàng của người kia nhận ra một tia lo lắng, cô ho nhẹ một tiếng ngắt ngang lời Kim Tương Ngọc nói: "Không phải tôi đã nói sẽ nghỉ ngơi, kể cả gần đây có việc cũng không cần tìm tôi sao? Hai người vô cùng lo lắng cái gì? Lo lắng tháng này tôi không phát tiền lương sao?"
Kim Tương Ngọc lập tức im miệng, thay thành ngữ khí nói chuyện thường ngày nói với cô: "Sao có thể chứ, lúc trước Boss phát tiền thưởng cho tôi đều đủ chi trả cho tôi sống nửa đời còn lại."
Doãn Bạch lạnh lùng mà "Nga" một tiếng: "Vậy được rồi, vậy tôi sẽ ghé thăm bộ phận tài vụ một cái, nói từ tháng này bắt đầu liền không cần cho phát tiền lương cho chị."
Kim Tương Ngọc lập tức ngăn cản: "Đừng, Boss đừng đùa mà, cả nhà già trẻ của tôi liền trông cậy vào chút tiền lương này ăn cơm đây."
Sau khi được Doãn Bạch không có bởi vì thất tình mà tự sa ngã đến bất chấp tất cả thì Kim Tương Ngọc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô ho nhẹ một tiếng, cùng Doãn Bạch nói: "Chính là gần đây có mấy hạng mục cần ngài xem qua."
"Hạng mục đó tôi đã gửi mail cho ngài, ngài cứ xem đi trước thứ sáu trả lời tôi là được."
Doãn Bạch tuy rằng là đổng sự của tập toàn nhưng kỳ thật không thể nào quản chuyện công ty.
Từ khi cha mẹ cùng qua đời khi nhỏ, cũng từ khi sau năm 18 tuổi mà nội qua đời thì Doãn Bạch kế thừa một di sản khổng lồ.
Khi đó Doãn Bạch mới vừa vào đại học, cũng không có chọn tự mình xử lý tập đoàn.
Nhưng đồng thời, cô cũng không có để cho mấy thân thích luôn mơ ước tài sản của cô đến công ty xử lý.
Mà là lựa chọn chọn một tổ đoàn đội (team) giám đốc, thay cô xử lý tài sản.
Trong nhiều người giám đốc thì cô nhìn trúng Kim Tương Ngọc.
Mà Kim Tương Ngọc cũng không phụ sự gửi gắm của cô, sau khi tiếp nhận chức vụ không chỉ có mở rộng nghiệp vụ cho tập đoàn Doãn thị mà còn kiếm thật nhiều tiền cho Doãn Bạch.
Doãn Bạch ở trong vòng là Đồng Tử Phát Tiền nổi danh, tất cả mọi người biết, một hạng mục mặc kệ có thể kiếm tiền hay không nhưng nếu như được Doãn Bạch nhìn trúng thì cô nhất định sẽ đầu tư.
Cho nên ngày thường, sẽ có rất nhiều người không gặp được Doãn Bạch sẽ đưa hạng mục về phía Kim Tương Ngọc.
Những hạng mục vừa thấy có thể kiếm tiền thông thường sẽ từ đoàn đội của Kim Tương Ngọc đánh giá ra.
Mà một ít hạng mục dân sinh xây dựng, cùng với các hạng mục râu ria khác cơ hồ đều sẽ hướng mail của Doãn Bạch để cô chọn lọc.
Một khi Doãn Bạch quyết định phương hướng đầu tư của hạng mục thì Kim Tương Ngọc liền sẽ mang theo đoàn đội làm trắng đêm không ngủ để đưa ra phương án đầu tư thích hợp nhất.
Nói chung thì chính là Kim Tương Ngọc làm công cực cực khổ khổ cẩn trọng mà kiếm tiền.
Mà lão bản của các cô chỉ phụ trách làm Đồng Tử Phát Tiền vui vẻ.
Đồng Tử Phát Tiền vừa nghe có công tác tìm tới cửa liền một tay nhéo nhéo giữa mày, rầm rì một câu: "Đã biết đã biết, sẽ xem, cô bận thì mau đi làm."
Kim Tương Ngọc nghe giọng nói của cô còn rất có sức sống, lập tức liền an tâm rồi: "Vậy Boss à ngài nhanh nha, bằng không thư sẽ đọng lại nhiều lắm, ngài xử lý không xuể."
Doãn Bạch ừ một tiếng,