Cùng chơi nhé!
Chớp mắt đã đến trừ tịch (giao thừa), Doãn Bạch cho mấy cấp dưới bao lì xì lớn sau đó cũng kêu Trương Ngọc an bài để họ về nhà ăn tết.
Trương Ngọc hiện tại ở biệt thự bồi Doãn Bạch cho đến đêm 29, vào buổi sáng trừ tịch cũng về nhà.
Không có Trương Ngọc, biệt thự trống rỗng Doãn Bạch liền có chút không quá nhớ tới.
Cô tính toán ngủ nướng đến giữa trưa, cũng không lâu sẽ lại tới cửa thăm hỏi.
Nhưng ngủ một lát còn chưa kịp tỉnh thì điện thoại của Tả Tĩnh U đã gọi vào.
Doãn Bạch ngủ đến mơ mơ màng màng bấm nhận điện thoại rồi truyền đến thanh âm cũng không quá tỉnh: "Đây?"
Tả Tĩnh U một đầu điện thoại khác có chút kinh ngạc, cười khẽ một tiếng: "Cô còn chưa rời giường sao?"
Đã là qua buổi sáng một lúc, nhưng thanh âm Tả Tĩnh U lại như là chim dạ oanh trong trẻo vào sáng sớm cực kỳ dễ nghe làm động lòng người.
Doãn Bạch trở mình, như cũ không có ý muốn đứng dậy, trong miệng mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm: "Không có, nhà chị sẽ không ăn cơm chiều vào giờ này đi?"
Tả Tĩnh U cười: "Sao có thể, bất quá là lúc ăn cơm sáng nha.
Đúng rồi, nguyên liệu nấu ăn món ăn trân quý là cô kêu người đưa đến đây sao?"
Doãn Bạch ừ một tiếng, thanh âm mềm kỳ cục: "Ừm, nói chung cũng không thể ăn cơm ké thật mà." Doãn Bạch ngáp một cái, thập phần buồn ngủ nói: "Tôi cũng không biết chọn món gì nên cứ kêu người đem nguyên liệu đến, chị muốn làm món gì thì cứ làm, còn không muốn thì để cho người khác làm cũng được."
Tả Tĩnh U than nhẹ một tiếng: "Rộng rãi ha." Nàng dừng một chút, lại hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi cũng nhận được mấy bình phong ngọc thạch tuyết trắng hồng mai, sẽ không phải cũng là cô đưa tới?"
Doãn Bạch vùi đầu vào trong ổ chăn, thanh âm mơ hồ không rõ: "Đúng vậy, tôi mua mấy năm rồi, vừa lúc thấy hợp với cách trang trí nhà chị.
Coi như là tặng cho mẹ chị a......"
Tả Tĩnh U thật sự là không biết nên làm gì nữa, trả lại thì giống như không quá thích hợp.
Nàng dừng một chút, thập phần bất đắc dĩ mà nói: "Có lòng......" Ngày nào đó mình cũng nên nhìn xem cái gì hợp cho Doãn Bạch trang trí mua một cái làm quà mới được.
"Không có gì a, không phải chị mời tôi ăn tất niên sao."
Doãn Bạch là thật sự chưa ngủ tỉnh, lời nói cứ câu sau lại càng mềm hơn câu trước.
Tả Tĩnh U nghe xong, cảm giác như là có con mèo nhỏ đang liếm lỗ tai mình, vẫn đang kêu meo meo không ngừng, làm người cảm thấy đột nhiên ngứa ngáy.
Tả Tĩnh U thay đổi bên để điện thoại, cười nói: "Tôi lại mời cô ăn cơm sáng được không.
Cô có ăn bánh trôi không?"
Nhắc đến ăn, Doãn Bạch hoảng hốt một chút, theo bản năng hỏi: "Ăn ngon không?"
Tả Tĩnh U nhẹ nhàng cười: "Ngon, cô muốn ăn ngọt hay mặn?"
Ngọt? Mặn?
Hai khẩu vị này ở trong đầu Doãn Bạch lướt qua một lần, làm ý thức hỗn độn của cô thanh tỉnh hơn phân nửa.
Cô cầm điện thoại lên, đầu từ trong ổ chăn đưa ra tới, sốt ruột hoảng hốt hỏi: "Mặn? Sao còn có bánh trôi mặn?" Này không khoa học, đây là khẩu vị hắc ám gì?
Cảm xúc kích động của cô từ đầu điện thoại kia rõ ràng mà truyền tới, Tả Tĩnh U thậm chí phân chút tâm nghĩ lúc này có thể là bị bừng tỉnh.
Tả Tĩnh U ôm cánh tay, ôn ôn nhu nhu mà giải thích cho cô: "Có nha, tôi với mẹ tôi đều là ăn mặn.
Còn khẩu vị bọn nhỏ mới là ăn ngọt."
"Kiến thức mới!" Doãn Bạch nhẹ hít một hơi, có chút tò mò hỏi: "Vậy mặn thì là nhân gì?"
Tả Tĩnh U dừng một chút, cùng Doãn Bạch nói: "Chính là nhân thịt, bỏ chút ớt cay, nhưng cũng không phải rất cay."
Doãn Bạch phát ra cảm khái: "Mấy người đúng là cái gì cũng bỏ ớt cay vô được nha!" Không hổ là cô gái Vân Thành! Tiểu ớt cay!
Tả Tĩnh U gợi lên khóe môi, rũ đôi mắt xuống nhẹ giọng hỏi cô: "Vậy cô có muốn ăn bánh trôi không? Nếu ăn thì tôi bỏ hộp giữ nhiệt kêu bọn nhỏ đưa qua cho cô nha."
"Đương nhiên rồi!" Doãn Bạch ghé vào trở mình, ghé vào trên giường nửa híp mắt nói: "Cơm hộp miễn phí không ăn thì phí!"
Cô nói đến rất có khí phách, tươi cười trên mặt Tả Tĩnh U càng thêm dày đặc: "Vậy muốn ăn ngọt hay mặn?"
"Ngọt!" Doãn Bạch cao giọng nói, rồi dừng một chút, không một hồi lại nhỏ giọng bổ sung một câu, "Hay mặn để thử một chút xem."
Tả Tĩnh U nói được, không một hồi đã kêu bọn nhỏ đem nửa hộp bánh trôi qua gõ vang cửa nhà Doãn Bạch.
Bởi vì bọn nhỏ lại đây, Doãn Bạch cũng không có đổi áo ngủ chỉ chải tóc liền đi ra ngoài cùng hai bạn nhỏ chào hỏi, lại dắt bạn nhỏ lên ăn một chút.
Sau khi ăn xong cơm sáng hai đứa nhỏ thúc giục Doãn Bạch thay quần áo, cũng nói Tả Tĩnh U đang chuẩn bị nấu cơm, kêu Doãn Bạch qua chơi cùng hai đứa.
Doãn Bạch cảm thấy chính mình ở nhà cũng chỉ nhàn rỗi rồi lại nhàn rỗi thôi, không bằng chỗ khác đến chơi cùng bọn nhỏ.
Doãn Bạch vỗ vỗ tay, vô cùng cao hứng đáp ứng yêu cầu của bọn nhỏ: "Vậy các em từ từ, chị thay quần áo xong cùng hai em qua."
Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời nói: "Dạ được!"
Doãn Bạch liền đi phòng quần áo ở một đống đồ tết, chọn áo sơ mi trắng gạo có ren, lại phối hợp với quần tây trang sọc màu cà phê, cuối cùng khoác lên áo khoác cùng hệ màu, mang giày Martin rồi cầm lấy gậy mới của mình đi cùng bọn nhỏ.
Đương nhiên, trước khi đi ra cửa cũng lấy theo quà luôn, vậy là cứ túi lớn túi nhỏ tới cửa thăm hỏi.
Tả Tĩnh U không nghĩ tới bọn nhỏ có thể kêu cô thức dậy, khi nhìn đến Doãn Bạch cầm theo đống quà đi đến cửa thì cô thập phần kinh ngạc: "Không phải buổi sáng đã tặng quà rồi sao? Sao cô lại mang nhiều đồ như vậy qua đây nữa rồi?"
Như này không khỏi quá mức long trọng!
Doãn Bạch chống gậy, một bên đưa đồ trong tay cho Tả Tĩnh U, một bên nói: "Tôi nghe Trương Ngọc nói, khi ăn tết, đến nhà người ta không thể đi tay không vào cho nên đem quà đến cho mẹ chị, cho chị gái chị còn có quà cho chị.
Quà nho nhỏ, chút thành ý."
Doãn Bạch nói xong, lại chỉ chỉ hai đứa nhỏ bên cạnh này: "Mà bạn của tôi, hai đứa nhỏ này ngày hôm qua đã đến nhà tôi lấy quà về rồi cho nên hôm nay không mang quà qua cho."
Tả Tĩnh U bật cười, mời Doãn Bạch vào cửa: "Cô thật đúng là chính là......!Quá long trọng, chỉ là ăn cơm tất niên mà thôi." Tả Tĩnh U tay cầm quà tay lấy đôi dép lê mới đưa cho Doãn Bạch: "Hãy đổi dép mới."
Doãn Bạch vui vẻ đáp ứng: "Được."
Doãn Bạch cùng bọn nhỏ ở