Năm mới sẽ tốt hơn.
Lão giáo thụ ngồi ở một bên, rất nhanh đã bị bọn nhỏ phát hiện.
Đồng Đồng cầm một mảnh ghép hình, hai mắt sáng lấp lánh mà nhìn Tôn giáo thụ, vui vẻ mà tiếp đón nói: "Bà ngoại có muốn chơi cùng các con không ạ?"
Trên gương mặt Tôn giáo thụ thoạt nhìn quá mức nghiêm túc kia hiện lên vẻ tươi cười: "Bà không chơi, các con chơi."
"Dạ!" Đồng Đồng không có cưỡng cầu, lại vui vui vẻ vẻ mà cùng hai người chị tiếp tục trò chơi ghép hình.
Tôn giáo thụ tuy rằng nói không chơi, có thể thấy được Đồng Đồng cùng Văn Văn bận rộn chơi trò chơi ghép hình, bà cũng theo tìm mảnh ghép cùng.
Ánh mắt của lão giáo thụ rất tốt, không có bao lâu đã tìm được mảnh ghép gần nhất tiếp theo đưa cho Văn Văn: "Cái này."
Văn Văn tiếp nhận mảnh ghép vừa thấy thì hai mắt tức khắc sáng lên: "Ai! Thật đúng là hình như là cái này, mau thử xem!" Cô bé vội vàng ấn mảnh ghép vào, thấy tấm ghép đã hoàn chỉnh được một khối Văn Văn vui vẻ mà vỗ tay.
Cô bé ngửa đầu, cười đến lộ ra một loạt răng trắng, nói với Tôn giáo thụ: "Cảm ơn bà nội!"
Tôn giáo thụ do dự một chút, vươn tay xoa xoa Văn Văn đầu: "Ngoan lắm."
Doãn Bạch ngồi xổm giữa hai đứa nhỏ nhìn toàn bộ quá trình, yên lặng mà dời tầm mắt, thả lực chú ý lại trên trò chơi ghép hình.
Doãn Bạch một bên bài trò chơi ghép hình, một bên nghĩ, cả gia đình Tả Tĩnh U rất thú vị.
Kế tiếp, Doãn Bạch cùng hai đứa nhỏ hình hoàn trò chơi ghép thành hơn một nửa.
Tôn giáo thụ một bên nói không tham dự, nhưng thi thoảng cũng đưa mảnh ghép lại đây.
Bà không nói thêm lời gì, hai lớn hai nhỏ nói đến rất hài hòa.
Tả Tĩnh U nhận được điện thoại của Tôn Minh Duệ, từ phòng bếp ra tới, sau đó đi đến bãi đổ xe để phụ chị mình mang đồ lên, lúc đi theo bản năng mà nhìn thoáng qua phòng khách một cái.
Chỉ thấy Doãn Bạch cùng hai đứa nhỏ ríu rít chơi ghép hình, mà Tôn Ngọc Lan nữ sĩ cũng ngồi ở một bên, chậm rãi nói mấy câu, bầu không khí thập phần náo nhiệt.
Thấy một màn như vậy, Tả Tĩnh U có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng ngày thường, Tả Tĩnh U dẫn người lại đây, Tôn giáo thụ luôn sợ phiền toái sợ đến có thể tránh ở thư phòng cả ngày cũng không ra.
Bất quá hiện tại......!Phỏng chừng là muốn cùng hai đứa nhỏ chơi đi.
Xem ra Tôn giáo thụ cuối cùng có thể cảm nhận được một chút vui vẻ gia đình.
Tả Tĩnh U nhoẻn miệng cười, hướng tới gara ngầm đi đến.
Nàng mới vừa đi đến cửa gara, vừa lúc cũng thấy được Tôn Minh Duệ đỗ xe xong.
Tôn Minh Duệ từ trên xe xuống dưới, Tả Tĩnh U vội vàng đón đi lên: "Chị."
Khi nhìn đến tóc lưu loát dứt khoác ngắn của chị mình thì Tả Tĩnh U sửng sốt một chút: "Chị cắt tóc?"
Tôn Minh Duệ ừ một tiếng, vòng đến xe ghế sau, mở cốp xe ra, một bên lấy quần áo mới của bọn nhỏ ra một bên cùng Tả Tĩnh U nói: "Tóc ngắn khá tiện, đẹp không?"
Tả Tĩnh U tiếp nhận túi trong tay chị mình, cong mặt mày cười: "Đẹp, rất thích hợp với chị."
"Phải không? Chị cũng thấy như vậy, biết sớm đã cắt từ lâu." Tôn Minh Duệ tiếp tục đem đồ chơi của bọn nhỏ, cùng trà làm quà cho mẹ lấy ra, cùng Tả Tĩnh U đem túi lớn túi nhỏ đem đi lên lầu, vừa đi vừa hỏi: "Văn Văn cùng Đồng Đồng đâu? Đang làm gì?"
Tả Tĩnh U đi theo bên cạnh Tôn Minh Duệ, khinh thanh tế ngữ nói: "Đang chơi."
Tôn Minh Duệ một chút cũng không ngoài ý muốn, ngược lại hỏi tiếp: "Vậy mẹ đang làm gì? Ở thư phòng sao?"
Tả Tĩnh U lắc đầu: "Không có, cũng đang chơi."
Tôn Minh Duệ có chút kinh ngạc: "Hôm nay mẹ có thời gian thế sao? Thế nhưng còn bồi hai tiểu quỷ này chơi?"
Tả Tĩnh U mỉm cười: "Lát nữa chị thấy sẽ biết thôi."
Tôn Minh Duệ đi theo Tả Tĩnh U lên cầu thang, khi đến đã nhanh liền hiện một nhóm bạn nhỏ ở sô pha kia vây thành một chỗ chơi trò chơi ghép hình.
Tôn Minh Duệ nhìn một hồi lâu, mới đề cao thanh âm hô một câu: "Tôn Tĩnh Văn!"
Văn Văn nghe được có người kêu tên mình liền vội vàng ngẩng đầu, nhìn một cái liền thấy được Tôn Minh Duệ đứng ở cách đó không xa.
Cô bé tức khắc mở to hai mắt nhìn, kinh hô một tiếng: "Mẹ!"
Văn Văn vội vàng bỏ xuống trò chơi ghép hình trong tay, bước chân ngắn nhỏ như con thỏ chạy trốn, vọt qua chỗ mẹ mình.
Tôn Minh Duệ buông xuống đồ vật trong tay, khom lưng mở tay ra như đón đạn pháo một phen ôm Văn Văn vào trong ngực.
Tôn Minh Duệ giơ tay, xoa xoa đầu nhỏ Văn Văn, cười hỏi cô bé: "Có nhớ mẹ hay không đây!"
"Nhớ!" Văn Văn câu lấy cổ mẹ, mở cái miệng nhỏ hướng lên mặt Tôn Minh Duệ ấn mấy than nước miếng.
Tuổi của Văn Văn thì cân nặng cũng đã không nhẹ.
Tôn Minh Duệ tuy rằng là một nhân viên nghiên cứu hàng năm tập thể hình, cũng không thể chịu được thể trọng của con bé.
Không một hồi Tôn Minh Duệ liền buông con mình ra đi đến chỗ Tôn Ngọc Lan trên sô pha.
Văn Văn giống như chó săn một tay giúp mẹ mình cầm quà, một tay tay mẹ, lộc cộc quay trở lại bên người các bạn của mình.
Tôn Minh Duệ cùng Tôn Ngọc Lan chào hỏi, lại ôm Đồng Đồng cũng xoa đầu nhỏ của cô bé một phen mới đưa tầm mắt trở xuống dừng lại trên người Doãn Bạch: "Xin chào, tôi là Tôn Minh Duệ, chị của Tiểu Du, mẹ Văn Văn, cô chính là vị hàng xóm kia sao?"
Thân phận Doãn Bạch rất dễ đoán, rốt cuộc những lần gọi video trước thì Văn Văn cùng Đồng Đồng nhắc tới cô ấy không ít.
Doãn Bạch còn chưa có trả lời, Văn Văn một bên liền ríu rít mà bắt giới thiệu cho Doãn Bạch: "Đúng vậy nga mẹ, đây chính là chị hàng xóm, là bạn tốt của con nga!"
Doãn Bạch rũ mắt nhìn Văn Văn cười một chút, lại ngửa đầu vươn tay với Tôn Minh Duệ: "Chị khỏe, Doãn Bạch."
Tôn Minh Duệ cầm tay Doãn Bạch, cười cong mắt: "Hoan nghênh em đến nhà tôi làm khách!"
Một phen hàn huyên qua đi, Tôn Minh Duệ để cho họ tiếp tục chơi, bản thân đi về phòng cất quà sau đó lại đi phòng bếp giúp Tả Tĩnh U làm cơm chiều.
Cô đi không đến một hồi thì phòng khách lại truyền đến một trận thanh âm thì thầm thương thảo, nghe tới cao hứng phấn chấn.
Tôn Minh Duệ lắc đầu, đi vào phòng bếp mặc tạp dề vào đứng ở trước quầy nguyên liệu cùng Tả Tĩnh U xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Vòi nước xôn xao chảy, mơ hồ có thể nghe được thanh âm từ phòng khách truyền đến nói chuyện với nhau.
Tôn Minh Duệ thở dài, một bên hỗ trợ rửa rau, một bên nói: "Xem như chị biết vì sao Văn Văn cùng Đồng Đồng luôn qua nhà cách vách chơi rồi."
Tả Tĩnh U mỉm cười hỏi chị mình: "Vì cái gì ạ?"
Tôn Minh Duệ thở dài nói: "Hàng xóm cách vách rất thú vị, còn kiên nhẫn.
Tinh lực của Văn Văn thì em cũng biết rồi, giống như con khỉ con, hoạt động không ngừng.
Trước kia ở cùng nhau, chị cũng không có tinh lực bồi nó chơi.
Hiện tại ở chỗ mẹ lại có chị gái cách vách chơi với nó, vậy còn không chạy đến đó mỗi ngày sao?"
Tả Tĩnh U cười khúc khích, tiếp theo rất nghiêm túc gật đầu: "Chị nói rất đúng, bất quá có chút tương đối quan trọng, là cô ấy thú vị.
Chính là kiểu người rất ít thấy, rất thuần túy."
Tôn Minh Duệ nghiêng đầu, nhìn Tả Tĩnh U nói: "Em đánh giá rất cao người bạn mới này nha.
Bất quá lại nói tiếp thì bạn mới này của em lớn lên rất xinh đẹp."
"Da trắng trắng, tóc lại rất đen, còn lông mi rất dài, đôi mắt rất lớn, màu mắt thập phần xinh đẹp, xinh đẹp như một cô công chúa."
Tôn Minh Duệ dừng một chút, có chút tò mò hỏi: "Cô ấy là con lai sao? Xem diện mạo rất giống người Đông Âu."
Tả Tĩnh U gật gật đầu: "Đúng vậy, ba phần tư huyết thống nước ngoài, thiên hướng Đông Âu."
Tôn Minh Duệ hiểu rõ: "Nga ~ nguyên lai đúng là tiểu công chúa Đông Âu." Tôn Minh Duệ hiếm khi nổi lên vui đùa lại cảm khái nói: "Lớn lên xinh đẹp như vậy, khó trách bọn nhỏ thích cô ấy.
Em đừng thấy Đồng Đồng ngoan như vậy nha, lúc trước chị đã phát hiện nó cũng thích người xinh đẹp."
Tả Tĩnh U có chút dở khóc dở cười: "Nào có, không cần nói con bé như vậy."
Tôn Minh Duệ rửa xong nguyên liệu rồi bỏ vào trong rổ phơi khô, nhìn Tả Tĩnh U đang ướp gà nướng nói: "Chỗ nào không phải, Đồng Đồng giống em nên nó cũng thích người đẹp.
Không phải từ nhỏ đến lớn em nhìn thấy người đẹp liền vô cùng vui vẻ sao?"
Tả Tĩnh U có chút bất đắc dĩ: "Chị ơi, được rồi, chị nói Đồng Đồng rồi cũng muốn xả lên người em luôn."
Tôn Minh Duệ thở dài: "Ai kêu em nông cạn như vậy chi.
Nga......!Đúng rồi......!Chị nhớ ra rồi!"
Tả Tĩnh