Rất đáng yêu.
Tả Tĩnh U về nhà một lúc thì Doãn Bạch cũng nhanh vào tới nhà.
Cô rất ít khi nhận được quà của bạn bè, cho nên sau khi về đến nhà liền gấp đến không chờ được mà mở quà ra.
Không bao lâu từ hộp quà nhỏ đó cô liền lấy ra một kim cài áo hình dạ oanh nhỏ.
Ở giữa tim con dạ oanh rực rỡ điểm xuyết một viên hồng bảo thạch.
Doãn Bạch rất cẩn thận mà giơ cái kim cài áo này lên, đặt ở dưới ánh đèn cẩn thận đánh giá một phen, càng xem càng cảm thấy xinh đẹp.
Vô luận là thủ công tinh xảo, hay là hồng bảo thạch lung linh rực rỡ, đều làm cô cảm thấy thập phần vừa lòng.
Cho tới nay, cô đều cảm màu mắt mình mới là màu đẹp nhất thì bây giờ khi nhìn thấy cái này, cảm thấy màu đỏ cũng không kém nha!
Doãn Bạch nghĩ như vậy, đem kim cài áo này tỉ mỉ bỏ trong ngăn kéo phụ kiện trong phòng quần áo, cùng một đống kim cài áo quý báu của mình đặt ở bên nhau.
Làm xong này tất cả Doãn Bạch liền nhắn tin cho Tả Tĩnh U: "Quà này, tôi rất thích, màu của nó rất đẹp!"
Tả Tĩnh U còn chưa có nghỉ ngơi, nên cũng nhanh trả lời: "Thích thì tốt rồi.
Tôi cảm thấy cái này màu cũng đủ lộng lẫy, cùng đôi mắt của cô sẽ tôn nhau lên thành ánh sáng rực rỡ."
Doãn Bạch ý thức mà giơ tay sờ sờ hai mắt của mình, nghĩ thầm màu lam cùng màu đỏ đúng là phối màu kinh điển......!Nói như vậy, Tả Tĩnh U là đang khen đôi mắt mình xinh đẹp!
Doãn Bạch một chút liền cao hứng hơn: "Tôi cũng thấy thế! Cảm ơn chị!"
"Không cần khách khí, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Một đêm lại không nói chuyện, qua buổi trưa ngày hôm sau, hai đứa nhỏ lại mang theo hộp giữ ấm đưa bữa sáng lại cho Doãn Bạch.
Lúc ăn bữa sáng Doãn Bạch nghe hai đứa nhỏ nói cái gì hôm nay trong nhà tới không ít người, rất náo nhiệt, muốn mời Doãn Bạch cùng nhau qua đó chơi.
Doãn Bạch vừa nghe có rất nhiều người, sợ đến không được, thập phần tiếc nuối mà cự tuyệt.
Liên tiếp hai ngày, Tết Âm Lịch trong nhà Tả Tĩnh U có không ít người tới thăm hỏi, Doãn Bạch không còn có qua đó chơi.
Thẳng đến mùng ba, cô cùng bạn nhỏ của mình mới một lần nữa đoàn tụ.
Mùng 3 là ngày họ đã hẹn cùng nhau đi du lịch.
Bởi vì Doãn Bạch chân cẳng không tiện, nhóm trợ lý cũng không có khả năng để cô ra ngoài một mình, cho nên hôm nay buổi sáng vô luận là Trương Ngọc hay là Hướng Thu, đều về cương vị của mình thay Doãn Bạch soạn hành lý tốt cùng đi chơi.
Sau khi đem hết những thứ cần thiết khi đi chơi thì Trương Ngọc lái xe, mang theo Hướng Thu cùng Doãn Bạch và một nhà Tả Tĩnh U đưa đến sân bay.
Sau khi lên máy bay riêng của Doãn Bạch, cơ trưởng dựa theo hành trình lúc trước đã quyết định, bay đến đích đến.
Từ sân bay Hải thành bay về phía thành phố Vienna của Áo là một đường vừa dài vừa lâu.
May mắn máy bay của Doãn Bạch không gian rất lớn, cũng chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon đồ chơi vui, cứ như vậy cô cùng bạn nhỏ một đường ăn một đường chơi, ngủ tới Áo.
Khi máy bay đáp đến Vienna vừa lúc là sáng sớm.
Mùa đông Vienna lạnh đến lợi hại, vừa lúc là tuyết rơi, trên đất là một mảnh trắng xoá.
Doãn Bạch mặc áo lông vũ dài màu trắng, trên đầu mang mũ Mark cùng màu, chống gậy đi ra cửa.
Khi nhìn thấy cảnh tượng phúc tuyết trắng mênh mang lành lạnh, không tự chủ được mà run lập cập.
Trời ơi, thoạt nhìn rất lạnh!
Nhưng hai người bạn nhỏ của cô hoàn toàn không có loại cảm giác này.
Hai đứa nhỏ mặc áo lông vũ màu đỏ mang theo mũ lông xù xù đồng màu, sau khi ra khỏi cửa nhìn tuyết bay nơi xa, vui sướng mà kinh hô: "Oa! Là tuyết! Là tuyết Vienna!"
Doãn Bạch quấn khăn quàng cổ màu nhạt, khuôn mặt chôn ở trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt to màu xanh xám, còn có chóp mũi phiếm hồng, thấy thế có lệ mà trả lời: "Đúng đúng đúng, là tuyết!"
Sau khi cô ứng phó bọn nhỏ xong liền thấy Đồng Đồng một bên duỗi tay túm Tả Tĩnh U, thập phần vui sướng nói: "Mẹ mẹ, chúng ta tới chụp ảnh!"
Văn Văn một bên không cam lòng yếu thế, duỗi tay lôi kéo quần áo Doãn Bạch, vô cùng cao hứng kêu: "Chị chị ơi, chúng ta cũng chụp ảnh!"
Doãn Bạch quay đầu, cùng Tả Tĩnh U một bên bất đắc dĩ nhìn nhau mắt một cái, giống như nhận mệnh cùng Tả Tĩnh U bị hai đứa nhỏ ghé vào cùng nhau, bắt đầu chụp ảnh.
Văn Văn cùng Đồng Đồng kề bên nhau, làm Doãn Bạch cùng Tả Tĩnh U đứng ở hai bên, như trái tim đặt hai đứa nhỏ ở bên trong, nhìn máy ảnh phía Trương Ngọc cười: "Là tuyết Vienna!"
Trương Ngọc giơ lên camera, chụp ảnh bọn họ trước tuyết.
Bọn nhỏ lôi kéo vị trí hai người lớn đổi chỗ, ép hai người nắm tay rồi hướng máy ảnh tươi cười lộng lẫy vẫy tay: "Là sân bay Vienna!"
Răng rắc một tiếng, Trương Ngọc đã chụp xong ảnh cho mọi người ở cửa ra vào sân bay.
Mắt thấy đứa nhỏ còn muốn chụp tiếp, Doãn Bạch giơ tay, một phen đẩy về phía bả vai Văn Văn: "Đi thôi bạn nhỏ, muốn chụp chờ chúng ta đi tham quan lại chụp được không!"
Sau khi bị cô thúc dục, Văn Văn cùng Đồng Đồng cũng liền không thẻ lại nháo muốn chụp ảnh chung.
Lúc này mới thành thật đi theo phía sau người lớn lên xe về khách sạn trước.
Dọc theo đường đi, Văn Văn cùng Đồng Đồng ghé vào cửa sổ xe, nhìn cảnh tuyết bên ngoài không ngừng mất đi, ríu rít thảo luận một hồi đắp người tuyết người tuyết như thế nào, ăn chút cái gì, chơi cái gì, đi nơi nào, chụp cái gì.
Hai đứa nói đến vui vẻ, Doãn Bạch lại chú ý tới Tả Tĩnh U một bên có chút không quá thích hợp.
Từ sau khi đáp máy bay, cảm xúc Tả Tĩnh U liền không quá cao, tựa hồ có chút không thoải mái.
Mà sau khi xe sau liền càng rõ, rõ ràng bọn nhỏ thảo luận đến náo nhiệt như vậy, nhưng Tả Tĩnh U lại như là không có tinh lực tham dự, chỉ đơn giản có lệ vài câu liền dựa gần Tôn giáo thụ, nhắm mắt chợp mắt.
Doãn Bạch nhìn nàng vài cái, cảm thấy cùng Tôn giáo thụ một bên tinh thần phấn chấn đối lập, thân là người trẻ tuổi Tả Tĩnh U lại có vẻ uể oải ỉu xìu, giống như là một trái cà tím bị sương đánh, héo đến không được.
Không phải là sinh bệnh chứ?
Trong lòng Doãn Bạch nói thầm, nhưng nghĩ bọn nhỏ còn ở một bên cô sợ bọn nhỏ nghĩ nhiều cũng liền không có lập tức đi hỏi.
Xe chạy hơn một giờ, cuối cùng dừng chân tới khách sạn.
Nhân viên khách sạn giúp đỡ mọi người đem hành lý lên phòng trước, đứa nhỏ đi theo Trương Ngọc Hướng Thu ở phía sau, vui vẻ đi vào phòng.
Doãn Bạch là một tiểu người què, đi đường vốn dĩ liền có chút chậm.
Lúc này Tả Tĩnh U cũng không quá thoải mái, tốc độ đã không còn phân cao thấp với Doãn Bạch được nữa.
Mắt thấy Tôn giáo thụ cũng đi vào phòng, Doãn Bạch ở phía sau một bước vươn gậy gõ gõ gót chân Tả Tĩnh U, kêu người kia một tiếng: "Uy......!Người bạn tốt, không sao chứ?"
Tả Tĩnh U bị kêu lại liền quay đầu, có chút mờ mịt mà nhìn Doãn Bạch một cái: "Hả?"
Nhìn bộ dáng người kia mê mê hoặc hoặc, Doãn Bạch càng thêm chắc chắn suy nghĩ khi nảy của mình.
Cô thật cẩn thận mà nhìn Tả Tĩnh U, đè thấp thanh âm hỏi: "Có phải chị không thoải mái hay không?"
Tả Tĩnh U lắc đầu: "Không có."
"Phải không?" Doãn Bạch có chút không yên tâm, lại hỏi một câu: "Không có phát sốt sao?"
Tả Tĩnh U nghe ra cô quan tâm, lắc đầu cười một