Mười nghìn năm chỉ trong nháy mắt
Doãn Bạch dừng một chút, rồi lại nói tiếp với Tả Tĩnh U: "Lúc đó, khi gặp lại cô ấy gần giống như khi gặp Cố Lưu, em cứu cô ấy."
Tả Tĩnh U chớp mắt một cái nắm chặt vai Doãn Bạch, thấp giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó em......" Thanh âm Doãn Bạch hơi khàn khàn, có chút khổ sở nói: "Em......!Em cũng đã nói rồi, khi đó em cũng không phải người tốt gì."
"Em cũng không có nói mấy câu như làm chuyện tốt không cần báo đáp, mà ngược lại em lại biết cô ấy cần tiền để trả nợ, cho nên hôm sau em đã kêu trợ lý soạn một bản hợp đồng......!Em bao nuôi Tiêu Niệm......"
Doãn Bạch nói đến nơi đây, rũ mắt nhìn Tả Tĩnh U, đôi mắt sâu thẳm: "Cho nên em vốn không phải loại người đáng yêu mà chị nghĩ, em chỉ là một kim chủ vạn ác nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, một nhà tư bản ghê tởm."
"Cuối cùng cô ấy rời khỏi em, cũng là em tự làm tự chịu."
"Lúc ấy em cảm thấy là theo nhu cầu, thậm chí cảm thấy bản thân đang cứu giúp một tay, là trợ giúp cô ấy.
Kết quả chỉ là gõ nát hy vọng, bẻ gãy cánh chim, nghiền nát tự tôn của cô ấy, đẩy cô ấy vào trong vực sâu."
"Em là loại người đó, em không tốt, cũng may cô ấy không yêu em......"
Doãn Bạch xoay người, ôm lấy bả vai Tả Tĩnh U chôn mặt vào đó, thanh âm rầu rĩ mà nói: "Cô Tả......!Chị nói xem sao trước kia em lại là loại người đó chứ?"
Trong lòng Tả Tĩnh U nặng trĩu, nàng giơ tay ôm lấy đầu Doãn Bạch, nhẹ giọng an ủi: "Khi trẻ tuổi người ta luôn có những lựa chọn sai làm, rồi bỏ lỡ thứ vốn bản thân quý trọng nhất.
Doãn Bạch, không phải ngay từ đầu ai cũng sẽ quý trọng người trước mắt, quý trọng người bản thân yêu, sẽ biết dùng một lòng che chở làm sao."
"Đại đa số người yêu nhau, có thể sẽ không bắt đầu giống như em, nhưng sau đó vẫn tổn thương người yêu của nhau như cũ."
"Có một số người, có thể cả đời cho đến khi bạc đầu cũng chỉ có thể học được tra tấn nhau từ tình yêu.
Nhưng có vài người......!Tựa như em vậy, sau khi trả qua quá khứ, được dạy cho một bài học rồi sẽ trở thành một người càng tốt hơn......"
Tả Tĩnh U duỗi tay, nâng mặt Doãn Bạch từ đầu vai của mình lên, trong bóng đêm ngóng nhìn đôi mắt cô, ôn nhu mà trấn an: "Chị không biết em cùng Tiêm Niệm ở chung như thế nào, cũng không biết tất cả chi tiết quá khứ của hai người.
Nhưng vì sao mà em và cô ấy đã bỏ lỡ nhau, những chỗ khuất cuối cùng của chuyện đó thì chỉ có đương sự hai người mới biết được."
"Nhưng Doãn Bạch à, lúc chị và em ở bên nhau chị cảm nhận được em vốn không phải là ngạo mạn, chậm trễ, hay không tôn trọng.
Ngược lại, em cho chị đủ quý trọng, thiên vị, cùng với tất cả những gì chị muốn."
"Ở nơi này của chị, em là người yêu rất tốt."
"Em đã trưởng thành đúng với con người em, em đã là một người có mị lực phi phàm, đáng yêu lại hoàn toàn đáng tin cậy."
An ủi của Tả Tĩnh U đã thoáng trấn an bất an trong Doãn Bạch, Doãn Bạch chống ở trên người nàng, chớp chớp mắt lại có chút không tự tin mà nói: "Thật sao?"
Tả Tĩnh U gật đầu: "Thật."
Doãn Bạch nhấp môi, ngượng ngùng cười một chút: "Cô Tả, chúng ta làm một giao hẹn đi.
Nếu về sau em vô tình làm chuyện gì mà chị không thích thì chị nhất định phải nói với em."
Tả Tĩnh U giơ tay, đầu ngón tay vẽ vẽ ở trên ngực Doãn Bạch, thấp giọng cười nói: "Chẳng lẽ cho tới bây giờ chị đây không phải như thế sao? Khi gặp chuyện chị không thoải mái đều nói cho em mà."
Nàng là một người không bao giờ ủy khuất bản thân, nếu cảm thấy bị người khác mạo phạm, trong lòng không thoải mái thì sẽ nhất định sẽ nói rõ chỗ mình để ý đến.
Doãn Bạch gật gật đầu, sở hữu sở tư mà nói: "Về chuyện này thật ra......!Cô Tả lại là một người rất thành thật."
Tả Tĩnh U giơ tay, vỗ vỗ mặt Doãn Bạch: "Em cũng phải giống như chị, phải làm một người càng thẳng thắn hơn.
Chị hy vọng nếu có chuyện gì, chúng ta không nên gạt lẫn nhau.
Nếu có một ngày......!Em muốn rời khỏi chị, cũng phải nói nguyên nhân thật tinh tường mới được."
Doãn Bạch nghe được hai chữ "Rời khỏi" này thì trái tim như bị rút đi thật đau.
Cô cúi người ôm Tả Tĩnh U vào trong lòng, ghé vào bên tai nàng ôm nàng thật chặt rồi nói: "Sẽ không rời xa nhau......!Cả đời này, cũng sẽ không tách khỏi cô Tả đâu."
"Em muốn cùng chị, vượt đèo lội suối, đi qua bốn mùa......!Muốn chứng kiến mỗi một việc, mỗi một lần biểu diễn của chị......!Làm một nửa cuộc đời của chị, mỗi một việc đều hoàn thành cùng em."
"Muốn trở thành, một nửa của chị."
Tả Tĩnh U nở nụ cười, cúi người hôn hôn lỗ tai Doãn Bạch cười nói với cô: "Vậy mãi mãi để chị ở trong lòng em, trở thành nơi xuất phát của sinh mệnh em.
Cũng mong em để chị, làm một nửa của em."
Chỉ cần em mãi mãi yêu chị, chúng ta sẽ không rời khỏi nhau.
Tả Tĩnh U cho một lời hứa hẹn mãi mãi, Doãn Bạch cúi người ngậm lấy môi nàng, nói một tiếng Tốt.
Đảo mắt liền đến đầu tháng 4, 《 Đạt Oa 》 Tả Tĩnh U hợp tác với Từ Nếu Phong chính thức đóng máy.
Ngày đóng máy kia, Từ Nếu Phong vui vẻ, cùng Tả Tĩnh U dẫn theo tiểu người què Doãn Bạch nhét vào trên con ngựa trắng cao lớn rồi chụp một tấm ảnh riêng cho cô.
Hai tay Doãn Bạch gắt gao túm dây cương, khi lên đó lập tức sợ hãi đầy mặt nhìn Tả Tĩnh U: "Cô Tả cứu mạng!"
Tả Tĩnh U đứng ở nơi cách cô 1.5 mét, một thân mặc quần áo phụ kiện đóng giả dân tộc Tạng, nhưng vẫn hiên ngang như mấy cô gái trên cao nguyên cao vút này, mỉm cười nhìn cô: "Đừng sợ, sẽ không ngã xuống, chị vẫn luôn dõi theo em."
Trời cao đất rộng, ở trên cao nguyên cỏ cây tươi tốt, hai người đưa lưng về phía núi tuyết còn chưa tan, giữa trời đất rộng lớn bốn mắt nhìn nhau.
Doãn Bạch ngồi trên lưng ngựa, xinh đẹp đến như là công chúa đến từ cõi lạ.
Mà Tả Tĩnh U mặc phục sức người Tạng, là cô gái dân tộc Tạng vì nhan sắc của công chúa mà khuynh đảo.
Trong nháy mắt khuynh mộ kia, đã được Từ Nếu Phong chuẩn xác lưu giữ lại trong camera.
Ban đêm, sau khi thông báo 《 Đạt Oa 》 đóng máy xong, Tả Tĩnh U đăng bức ảnh này lên, còn thêm chú thích: "Còn thanh khiết hơn bầu trời giữa núi tuyết và cao nguyên, là ánh mắt em nhìn về phía chị."
Sau khi đăng xong fans CP hai người đều bùng cháy.
Họ phát hiện, ánh mắt của người viết lên những lời này khi nhìn về người nọ ở phía phương xa trong ảnh còn cảm động lòng người hơn chính chúng nó.
Trong ánh mắt Tả Tĩnh U ở dưới ngựa nhìn về phía Doãn Bạch chan chứa biết bao tình ý, giống như họ đã nhìn nhau hơn trăm nghìn năm, lại một lần rồi một lần nữa yêu đối phương.
Dường như giữa họ đã cùng nhau trải qua mấy đời.
Cái gọi là mười nghìn năm chỉ trong nháy mắt có lẽ chính là như vậy.
Mà bức ảnh này cũng trở thành hình