“Ừ.” Mộc Trạch Tê không muốn ở lại đây, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nhưng bụng cô thực sự đói đến mức không chịu nổi.
Đêm qua, sau khi làm được một nửa thì bụng của cô đã trống huơ trống hoác rồi, thứ duy nhất cô nuốt xuống dạ dày là nước bọt của Nghiêm Kỷ trong lúc môi lưỡi hai người giao nhau…Hầy… Mộc Trạch Tê nắm chặt áo ngủ lụa trắng trên người mà vân vê, càng ở lại lâu, Mộc Trach Tê càng thấy gian nan.Mộc Trạch Tê nhìn ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ, giật mình nhảy dựng lên: “Tiêu rồi, tiêu rồi! Hôm nay phải đi học.” Nhưng vì hai chân đã quá tê mỏi không còn sức nên lại yếu ớt ngã xuống.Do hai người say rượu làm loạn, mãi đến tận lúc này Mộc Trạch Tê mới nhớ ra hôm qua thứ năm.Nghiêm Kỷ ôm cô, đưa điện thoại ra trước mặt, bật lên cho cô xem: “Trường học đã gửi thông báo tới, nói rằng nay học sinh được nghỉ khẩn cấp để nhà trường kiểm tra lại hệ thống an ninh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ nhật học bù.”Mộc Trạch Tê nhận lấy điện thoại, bất chợt nhớ ra đêm nào mình cũng sẽ gọi điện cho La Nam Nam.
Cô cuống quít mở điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn tối qua La Nam Nam gửi tới, kèm theo ám hiệu đặc biệt của hai người, nói rằng cô ấy đã chuyển viện chữa trị dựa theo cái cốt truyện chó má kia, lần sau liên lạc.Cốt truyện sao…Mộc Trạch Tê vẫn còn lo sợ bất an, cô cả đêm không về, làm sao giải thích với mẹ đây.
Sau đó cô lại đọc được tin nhắn mẹ gửi tới, em trai của Mộc Trach Tê đột nhiên sốt cao, nên bà ấy phải ở lại chăm sóc em trai, dặn Mộc Trạch Tê nhớ khóa kín cửa và cửa sổ rồi đi ngủ trước, không cần đợi bà ấy.Đây là ý trời hả…Thế nên đêm qua không một ai biết Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ đã ngủ chung với nhau, mọi mối liên quan với Mộc Trạch Tê đều bị gián đoạn như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, như thể mọi thứ tự động nhường đường, khiến chuyện này trở nên lặng yên không một tiếng động.Mộc Trạch Tê đờ ra, cảm giác sợ hãi khi biết không thể đảo ngược cốt truyện dần bao trùm lấy cô.Mộc Trạch Tê hít sâu vài lần, tự an ủi mình rằng như vậy cũng tốt.
Không cần sợ sẽ làm đảo lộn cốt truyện hay gì đó.“Nghiêm Kỷ… cậu đã hứa sẽ không kể chuyện này cho người khác, đúng không?”Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tê rất giỏi trong việc đè nén và tiêu diệt cảm xúc trong lòng, nhưng khi nhìn thấy Mộc Trạch Tê giây trước còn tỏ ra hoảng sợ, giây sau đã có