“Tớ cũng sẽ không nói! Tớ sẽ không nói với ai hết.” Mộc Trạch Tê giơ ba ngón tay lên thề, hứa với anh.Nghiêm Kỷ khẽ mỉm cười, Nghiêm Kỷ có thể nắm rõ tính cách Mộc Trạch Tê như lòng bàn tay nhưng lại không biết gì về La Nam Nam.
Vậy nên chuyện này chỉ có hai người biết mới dễ xử lý.Sau khi ăn cơm xong, kiểu gì Mộc Trạch Tê cũng không chịu ở lại nữa, cô khăng khăng đòi về, từ chối cả đề nghị của Nghiêm Kỷ.Nghiêm Kỷ nhìn cô gái nhỏ sau khi ăn no có sức rồi là lập tức chuẩn bị chạy trốn, chẳng hề có chút lưu luyến nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước kia cô thích xoay quanh mình, hiện tại lại tránh mình như tránh tà.
Nhưng điều khiến Nghiêm Kỷ khó chịu trong lòng là không phải cô đang xài chiêu lạt mềm buộc chặt mà thật sự muốn vậy.Dạo gần đây, nhà họ Nghiêm có việc nên Nghiêm Kỷ cũng không thể giữ cô lại, đành đưa cô trở về trước.
Ngày tháng còn dài, không có gì phải vội.Đến cổng khu chung cư Khang Thanh.Mộc Trạch Tê không cho xe chạy vào khu chung cư mà bảo anh dừng lại gần đó là được, càng không dám để Nghiêm Kỷ đưa tới nhà vì sợ bị hàng xóm nhìn thấy, mà Nghiêm Kỷ cũng chiều theo ý cô.Trước khi Mộc Trạch Tê xuống xe còn cẩn thận nhìn ngó xung quanh xem có ai đang ở gần đó hay không.Nghiêm Kỷ ngồi trên xe, châm thuốc, rít một hơi dài rồi híp mắt hưởng thụ, miệng nhả ra từng vòng khói.
Trong làn khói lượn lờ hiện lên bóng dáng Mộc Trạch Tê mặc một chiếc váy trắng hở lưng dài đến đầu gối, phần xương vai xinh đẹp lộ ra ngoài không khí, hai chân mềm nhũn tập tễnh chạy trối chết.
Trông cô chẳng khác nào con bướm trắng vui vẻ bay múa, mỏng manh nhưng khó nắm bắt.Trong lòng Nghiêm Kỷ bỗng thấy hối hận, người ôm chưa nóng đã không thấy đâu nữa.Anh khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Chậc, đáng lẽ phải cưỡng chế giữ cậu ấy ở lại.”Bác Trần ngồi ở ghế trước nghe vậy, trong đầu bỗng hiện lên suy nghĩ: hiếm khi cậu chủ nhà họ bằng lòng quan tâm để ý một người như vậy, sau này cô Mộc chắc chắn sẽ có phúc lắm đây.Mộc Trạch Tê trở về nhà, mãi đến khi cửa phòng đóng lại, cảm giác mất mát và bất lực trong lòng mới trào ra.
Cô thay bộ quần áo mà Nghiêm Kỷ đã đưa cho mình, không muốn nghĩ nhiều tại sao anh lại biết size đồ của cô mà lập tức bổ nhào vào ổ nhỏ của mình, khóc một trận cho thoải mái.Tay Nghiêm Kỷ kẹp điếu thuốc, vươn ra ngoài cửa sổ, tay còn lại cầm di động, ngồi lặng trong xe ngắm những