Nói xong, bút cũng dừng lại, anh trả đề thi lại cho Mộc Trạch Tê.
Mã Văn Lệ vỗ vai Lâm Thi Vũ an ủi, sau đó quay sang nhìn Mộc Trạch Tê đầy khiêu khích: “Bạn học Mộc vẫn nên biết trước biết sau thì hơn.”
Mộc Trạch Tê đành nhận lấy bài của mình, ậm ừ đáp lại: “Cảm ơn bạn học Nghiêm Kỷ, làm phiền rồi.”
Sau đó, cô buồn bực bỏ đi.
Hầy, La Nam Nam thầm cảm thán trong lòng. Chỉ cần nam chính đứng về phía nữ chính, dù sức chiến đấu của nữ phụ có mạnh cỡ nào cũng vô dụng. Hào quang của nhân vật chính là thứ không thể lay chuyển.
“Mộc Trạch Tê này đúng là mặt dày quá mà, lúc nào cũng tìm đủ loại lý do để bám lấy Nghiêm Kỷ.” Một người bạn cùng lớp nhỏ giọng chửi bới.
“Không phải Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ là thanh mai trúc mã sao? Sao trúc mã lại lạnh nhạt với thanh mai như vậy?” Một người bạn cùng lớp hỏi.
“Thanh mai trúc mã gì chứ, phải nói là nhà của Mộc Trạch Tê dùng mọi thủ đoạn để lôi kéo tình cảm của nhà Nghiêm Kỷ mới đúng. Hồi nhỏ hai người họ chỉ gặp qua mấy lần mà thôi.” Lý Vi vừa xem kịch vui vừa nói. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
La Nam Nam ngẩng đầu nhìn, hai mắt không quên liếc nhìn đề thi, lỗ tai thì dựng thẳng đứng nghe ngóng tin đồn về nam chính và nữ phụ. Trần Triết ngồi bàn trước vừa quay đầu thì nhìn thấy hai mắt của học bá trợn trừng lên như bị rút gân, khiến cậu còn tưởng lầm là cô học đến phát điên.
“A!”
“Gào cái gì mà gào!” Bạn ngồi cùng bàn bên cạnh đang nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi bị chọc giận, rống lớn.
Sau hai tiết học buổi chiều, cuối cùng lớp cũng trống một tiết. Vì sắp có khóa học bơi nên trường đã tiến hành buổi kiểm tra sức khoẻ.
Lâm Thi Vũ đang thay đồ trong phòng thì bỗng nghe thấy hai tiếng “tách tách” vang lên. Cô ấy cuống quít quay đầu nhìn, không một bóng người, chỉ có tấm rèm bên cửa sổ đang không ngừng lay động.
Mộc Trạch Tê nhanh chân rời khỏi phòng thay đồ, tay nắm chặt điện thoại di động thở dồn dập, cả người hoảng loạn.
Cảnh tượng này vừa hay lọt vào mắt của Nghiêm Kỷ mới kiểm tra sức khỏe xong đi ra. Nhìn thấy sắc mặt hốt hoảng của cô, anh vội quay đầu nhìn về phía phòng khám nữ, lại nhìn bóng lưng đang trốn chạy của Mộc Trạch Tê, ánh mắt dần tối lại.
Lúc tan học, Mộc Trạch Tê nắm chặt balo, đi theo phía sau Nghiêm Kỷ, mong có thể cùng anh về chung một đoạn đường.
“Nghiêm Kỷ.” Mộc Trạch Tê cố gắng đuổi kịp bước chân của Nghiêm Kỷ. Dọc đường đi, Mộc Trạch Tê lấy hết dũng khí bắt chuyện với Nghiêm Kỷ rất nhiều lần, nhưng Nghiêm Kỷ chẳng thèm để ý tới, chỉ hờ hững đáp lại cho có: "Ừm.”
Mộc Trach Tê luống cuống không kịp lựa lời, đành nói sang chủ đề về bài hàm số, Nghiêm Kỷ bỗng dừng bước, trên mặt treo đầy ý cười, hơi cúi đầu nhìn cô. Đuôi mày cong cong nhưng trong đôi mắt bình tĩnh lại thoáng hiện vẻ sâu xa, nụ cười thường trực vẫn luôn nở trên môi: “Bạn học Mộc cảm thấy bây giờ chúng ta nên lôi vở ra giải đề ngay giữa dòng người đông đúc mới phải à?”
Mặt Mộc Trạch Tê lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, biểu cảm bất an, không biết đáp lại thế nào hiện rõ trên khuôn mặt. Bởi vì không biết nên cười hay nên khóc mà gương mặt dần trở nên vặn vẹo, méo mó.
Học sinh trường trung học Hoa Thịnh phần lớn đều xuất thân từ những gia đình tri thức, giàu có. Vừa đến giờ tan học, rất nhiều chiếc xe sang trọng đã đợi sẵn. Trước cổng lúc này có thể nói là người đến xe đi lũ lượt. Bản chuyển ngữ