Mộc Trạch Tê đang ở tuổi thanh xuân tươi trẻ, có những tâm tư và mơ mộng của thiếu nữ, nhiều lúc cũng sẽ đăng “dòng tâm trạng” lên diễn đàn.
Áp lực nặng nề của học tập và cuộc sống khiến cô muốn tìm nơi để giãi bày, vì vậy trên mạng là nơi thích hợp nhất để cô trút bầu tâm sự. Trên đó ghi lại tất cả những gì vui vẻ, buồn bã, mơ hồ và cả nhật kí yêu thầm ai đó.
Ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, trong biệt thự đèn vẫn sáng. Trong phòng bày một màn hình như màn hình thu nhỏ ở rạp phim, Nghiêm Kỷ đang xem phim A với vẻ mặt không chút biểu cảm. Ngón tay lắc ly rượu, đá trong ly chìm nổi lên xuống. Điện thoại vang lên thông báo, anh tiện tay cầm lên xem.
Sau đó anh bấm điện thoại trả lời gì đó. Ánh mắt phản chiếu ánh sáng từ màn hình, trong ánh sáng đó có thể nhìn thấy bức hình tạo nên từ những đường nét quấn quanh. Anh tắt máy, nói: “Nhàm chán.”
Mộc Trạch Tê đang làm đề thì một ảnh đại diện màu đen xuất hiện trên diễn đàn của cô: 【Lý do dây dưa vẫn cần tiếp tục làm rõ. Đối phương có lẽ vẫn muốn chứng minh sự tồn tại của mình.】
Mộc Trạch Tê nghĩ, bố mẹ mình hình như đúng là như vậy.
Người bạn trên diễn đàn này đã theo dõi cô từ khi cô mới tạo tài khoản, rất hay bình luận bài của cô dưới danh nghĩa ‘người qua đường.’ Nhưng bây giờ những lời đó lại khiến Mộc Trạch Tê vừa mới khai giảng học kì hai năm lớp 11 không lâu cảm nhận sâu sắc, hoặc có thể nói là tự nhiên bừng tỉnh. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Cô like cho câu bình luận kia một cái, sau đó lại vùi đầu làm bài tập.
Đèn bàn đến tận hai giờ sáng mới tắt. Đêm khuya và mệt mỏi luôn khiến con người ta có những cảm xúc tiêu cực.
Mộc Trạch Tê nằm trên giường xóa hết ảnh chụp lén hôm nay trong điện thoại. Cô không biết sao mình lại làm như vậy với Lâm Thi Vũ, tại sao lại làm vậy, mà trong lòng chỉ cô toàn là cay đắng và đố kị.
Không cam lòng, cô thực sự không cam lòng. Cô sợ điểm số của mình giảm xuống, sợ phải mệt mỏi đối phó với những lớp học ngoại khóa mình không thích. Rất nhiều đêm cô liều mạng học tập,