“Tốt nhất cậu cứ ở yên đây đi.” Nói xong, Nghiêm Kỷ tức tốc xoay người đi về phía phòng giáo vụ.
Nghiêm Kỷ nói với Vương Khiết và Lâm Thi Vũ là Mộc Trạch Tê không bị sao cả, chỉ là tới ngày đèn đỏ mà thôi, sau đó hai người lại giúp Lâm Thi Vũ hoàn thành hồ sơ quỹ lớp.
Đến khi Nghiêm Kỷ chạy về phòng y tế, Mộc Trạch Tê đã không còn ở đó nữa, anh lại vội vàng đuổi theo cô.
Lúc này, anh nhìn thấy Mộc Trạch Tê ở phía xa xa đang đeo cặp đi về phía cổng trường. Một chân của cô mang giày trắng, chân còn lại thì mang dép lê để học bơi. Vì hai bên không bằng nhau nên cô đi chân thấp chân cao, trông rất khập khiễng, càng khiến bóng lưng mảnh mai thêm tiêu điều như nhành liễu héo úa. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
“Mộc Trạch Tê.” Nghiêm Kỷ gọi cô.
Mộc Trạch Tê bất ngờ quay đầu.
Nghiêm Kỷ thấy rõ vẻ ngạc nhiên trong mắt Mộc Trạch Tê, như thể anh quay lại là chuyện gì kinh ngạc lắm vậy. Cô hỏi anh: “Sao lại quay về?”
Mộc Trạch Tê cũng cảm thấy rất lạ. Cô vốn định tìm ai đó để vay tiền bắt xe về nhà, nhưng trong sân trường lại chẳng có bóng người nào, như là bỗng nhiên biến mất vậy, báo hại cô chẳng bắt gặp được ai.
Cuối cùng Mộc Trạch Tê đành mặt dày mở miệng nhờ vả Nghiêm Kỷ. Cô buồn bực hỏi: “Nghiêm Kỷ… cậu có thể cho tớ mượn ba mươi đồng để bắt xe không, thứ hai tớ sẽ trả lại cho cậu.”
Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tê, dưới ánh đèn đường lập lòe, làn da nõn nà của cô như phát sáng, khiến anh bất chợt nhớ ra trông Mộc Trạch Tê giống cái gì. Gần trường có một tiệm bánh ngọt, bên trong có bán món thạch được tạo hình thành chú thỏ vừa mềm, vừa trắng, lại đàn hồi, trông ngon mắt vô cùng. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có