Mộc Trạch Tê vô cùng sửng sốt, trong lòng cũng hơi cảm động. Nghiêm Kỷ thế mà lại biết mình đang ngại chuyện gì. Anh và bác Trần đã làm đến nước này mà cô còn từ chối nữa thì quả thực không tốt lắm, thậm chí giống như đang làm giá vậy.
Chiếc xe đắt tiền chầm chậm chạy ra ngoài cổng trường.
Mộc Trạch Tê ngồi yên trên xe, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, đầu cúi thấp như sắp dán vào ngực. Trên quần nhỏ của cô vẫn còn dính máu, trong cặp còn có giày và vớ trắng bị nhuộm đỏ.
Cô sợ trong không gian chật hẹp, kín kẽ này, người khác sẽ ngửi thấy mùi tanh của máu tỏa ra từ người cô. Cũng may trên xe có lắp đặt máy khử mùi, làm sạch không khí dành riêng cho xe hơi.
Nghiêm Kỷ khẽ liếc mắt sang, lén nhìn Mộc Trạch Tê. Lúc này, cô co mình vào một góc, như muốn biến bản thân thành hạt bụi, tiêu diệt sự tồn tại của mình.
Chân của cô rất trắng nên dù đã dùng khăn tay ướt lau sơ qua thì vẫn có thể nhìn thấy mấy vệt máu mờ mờ còn đọng lại trên đùi.
Bởi vì một bên vớ bị dính máu nên cô đã cởi hẳn nó ra, giờ một bên chân chỉ còn lại mỗi chiếc dép, để lộ bàn chân trắng nõn. Bởi vì quá căng thẳng và xấu hổ, ngón chân trắng trẻo không kiềm được mà cuộn lại, ửng lên màu hồng dễ thương. Bản chuyển ngữ được đăng tại trang luvevaland.co. Nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ giành chút thời gian ghé qua trang chủ đọc để ủng hộ cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc mọi người có thể nhắn tin về page LuvEva land hoặc page Sắc - Cấm Thành. Xin cảm ơn.
Thật sự rất giống miếng thạch trắng.
“Cậu muốn về đâu?” Nghiêm Kỷ đột nhiên mở miệng hỏi.
Mộc Trạch Tê khó hiểu nhìn Nghiêm Kỷ, sao cô lại có cảm giác hình như Nghiêm Kỷ biết rất rõ tình hình trong nhà cô vậy nhỉ.
Mẹ đang đi công tác, trong nhà không có ai cả. Mộc Trạch Tê muốn tới chỗ bố và bà nội để thăm bà. Nhưng nếu cô đến đó với dáng vẻ chật vật này, chắc chắn mẹ sẽ lại dùng nó làm cái cớ để nổi giận với bố.
Cuối cùng Mộc Trạch Tê vẫn nói cho anh địa chỉ nhà mình.
Chiếc xe tiến